Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 842: Chó Cắn Chó

Chương 842: Chó Cắn Chó

Đột nhiên, Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Sau đó, nhà họ Từ hận nhà họ Thi, bọn họ chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội khiến nhà họ Thi chịu thiệt, nhiều năm như vậy, chẳng khác nào lũ chó điên.”

Thi Liên Chu đặt cà phê lên bàn phát lên một tiếng bộp, anh khẽ cười nhẹ, sau đó thẳng thắn nói: “Nhưng mà, chuyện này không phải rất tốt sao? Chó cắn chó, miệng đầy lông.”

Khương Chi không nói nên lời.

Chó cắn chó?

Đúng như dự đoán, Thi Liên Chu vẫn luôn hận nhà họ Thi, hận ông Thi đã dùng mạng sống của Mạnh Dần và những người khác để đổi lấy quyền lực và sự giàu có của nhà họ Thi.

Có lẽ khi Thi Liên Chu đánh gãy chân Từ Triết, anh cũng suy nghĩ không muốn cho nhà họ Thi sống tốt, đồng thời muốn những của cải đến tay bọn họ tan biến giống như mây khói.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Khương Chi nhìn Thi Liên Chu không khỏi có chút cảm khái.

Người đàn ông này thực sự là một nhân vật phản diện xuất sắc, khi anh trở nên tàn nhẫn, thậm chí còn có thể đẩy người nhà của mình vào con đường chết.

“Vậy anh quen biết Nguy Di như thế nào? Em thấy anh ấy khá nghe lời anh.” Nếu như cô đã hỏi rồi, vậy thì cứ dứt khoát hỏi đến cùng.

Nguy Di là người Hồng Kông, hội Tam Hợp có thế lực lớn mạnh, người như Nguy Di cũng không dễ gì tin tưởng người khác, lại càng không phải kiểu người dễ mở lòng.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, một chút ý cười nhạt hiện lên tròn đôi mắt: “Vừa mới kết hôn đã muốn tìm hiểu anh rồi đúng không?”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, rõ ràng là một câu hỏi rất đơn giản, nhưng Thi Liên Chu cũng có thể kéo đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Thi Liên Chu thu lại ý cười, lời ít ý nhiều mà nói: “Anh đã cứu Nguy Di, lúc trước, khi thủ lĩnh cũ của hội Tam Hợp qua đời, Nguy Di có thế lực đơn bạc cho nên bị người ta đuổi giết, anh đã cứu cậu ấy.”

Khương Chi nghe xong lời này lại cảm thấy thổn thức.

Đây không phải kịch bản phản diện, đây rõ ràng là nhân vật chính!

Lúc trước cô đọc tiểu thuyết, người ra khỏi nhà thì có thể cứu thiếu chủ, tổng tài gì đó luôn là nữ chính, còn Thi Liên Chu thì hay lắm, tùy ý nhặt được ông chủ nhỏ của hội Tam Hợp, cái đùi lớn này thật sự đủ thô mà.

Hai người trò chuyện không bao lâu, Thi Liên Chu xoa xoa thái dương rồi nghỉ trưa.

Khương Chi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ gò má của anh.

Đôi mắt phượng của Thi Liên Chu nhắm lại, vẽ ra một đường cong dài hẹp, ngay cả khi ngủ anh cũng hơi nhíu mày, môi mỏng mím chặt, rõ ràng vô cùng lạnh nhạt, vừa nhìn đã biết là người khó ở chung.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng, lặng lẽ đóng cửa lại, chuẩn bị đi xem mấy anh em Tiểu Ngự.

Khương Chi vừa đi được hai bước thì đã nhìn thấy Thi Lam Chu đi ra khỏi căn phòng ở đầu hành lang.

Sắc mặt Thi Lam Chu vẫn khó coi như cũ, chỉ là không còn tái nhợt như vậy nữa, có vẻ như việc thoát chết trong gang tấc ngày hôm qua đã khiến cô ta tiêu hao rất nhiều tinh thần và sức lực, hôm nay cô ta vẫn luôn trốn ở nhà mẹ đẻ.

Khi nhìn thấy Khương Chi, động tác đóng cửa của Thi Lam Chu cũng dừng lại.

Thi Lam Chu cũng không trợn mắt trắng rồi xoay người rời đi như lúc trước, mà chỉ vuốt tóc rồi đi về phía Khương Chi.

Khương Chi cũng không trốn tránh mà bình tĩnh nhìn Thi Lam Chu.

Cô ta nhìn Khương Chi, nói với giọng điệu nặng nề: “Mặc dù Tưởng Nguyên Trinh lộ rồi, nhưng tôi vẫn không thích cô.”

“Lúc trước tôi không biết nhìn người, nhưng mà cô cũng thật sự không xứng với lão ngũ nhà chúng tôi, đây là lời nói thật, cô cũng đừng không thích nghe, bây giờ nhà họ Thi gây thù chuốc oán với rất nhiều người, cậu ấy cần một người vợ có gia cảnh vững chắc hơn, chứ không phải cô.”

“Tôi biết, cô sẽ cảm thấy lời nói của tôi nực cười, nhưng đây là hiện thực, chính là tình trạng thường thấy ở Bắc Kinh!”

“Người giống như cô, đã được định sẵn sẽ không hiểu được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận