Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 883: Gặp Lại Nhau

Chương 883: Gặp Lại Nhau

Thi Liên Chu nhàn nhạt đáp lại, thật ra anh cũng không hề hoảng hốt chút nào, mà chỉ lấy ra một điếu thuốc, thong thả ung dung châm lửa.

“Con muốn về huyện Thấm gặp Cận Phong Sa, mẹ không phản đối, nhưng mẹ không thể dẫn con về được, để cha con thu xếp người dẫn con về, cứ vậy đi. Thời gian cũng không còn sớm, mẹ, làm phiền mẹ chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Khương Chi nói xong, cô và Thi Liên Chu rời khỏi đại viện.

Ngồi trên xe, Thi Liên Chu một tay ôm Khương Chi, một tay cầm vô lăng.

Khương Chi cau mày, nghiêng đầu nhìn anh: “Tìm người đáng tin cậy, trông chừng Tiểu Ngự cẩn thận.”

Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, nhưng tiếng cười dù nghe thế nào cũng nghe có vẻ mỉa mai.

“Anh có nghe thấy không vậy?” Khương Chi nói với giọng điệu không tốt cho lắm.

Mặc dù cô đoán được chuyện Tiểu Ngự sẽ nói cậu bé muốn trở về, nhưng cô lại không ngờ rằng Thi Liên Chu còn đồng ý nhanh hơn cô, nếu không để cậu bé về đó một chuyến, có lẽ cậu bé sẽ rầu rĩ không vui trong một khoảng thời gian dài.

“Ừ.” Thi Liên Chu liếc cô một cái, bình tĩnh đáp lại.

Cả đường thuận lợi, hai người chia tay nhau ở sân bay.

Thi Liên Chu nhìn theo bóng lưng Khương Chi hòa vào đám người, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, sắc mặt anh trở nên lãnh đạm, xoay người rời đi.

. . .

Khương Chi ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, cô nhắm mắt lại.

Máy bay chậm rãi cất cánh, gây ra một sự rung lắc nhẹ.

Đột nhiên, cô cau mày rồi nhìn sang một bên với ánh mắt sắc bén.

Sau khi nhìn rõ người ngồi bên cạnh, sắc mặt Khương Chi hơi lạnh lùng, cô cười lạnh rồi nói: “Đúng là âm hồn bất tán mà.”

“Ha hả, người đẹp nói chuyện đúng thật là không kiêng dè, chẳng qua chúng ta có duyên phận mà thôi, ngay cả ngồi máy bay cũng có thể ngồi cạnh nhau, cô nói, đây không phải là duyên phận thì là gì?” Đôi mắt Ân Đình đang mỉm cười, cho dù là mắt một mí, cũng hàm chứa sự tối tăm lạnh lùng.

Khương Chi chợt mỉm cười, nụ cười cũng không có bao nhiêu ấm áp: “Trần Cẩm không đi chung à?”

Tên Ân Đình này thực sự không phải là người bình thường, thậm chí anh ta nghe ngóng được hành trình của cô, có thể thấy được người này có tâm cơ rất sâu.

“Người đẹp, nhắc đến Trần Cẩm trong lúc này, có phải hơi mất hứng không vậy?” Ân Đình nheo nửa mắt, chạm đầu lưỡi vào khóe môi, một người khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt ngả ngớn, khó trách anh ta có thể khiến một vài người phụ nữ mê mẩn anh ta đến mức thần hồn điên đảo.

Khương Chi thầm chậc một tiếng trong lòng.

Ân Đình nhìn thấy sự thờ ơ và chế giễu của Khương Chi, anh ta bình tĩnh nói: “Người đẹp chắc chắn đã hiểu lầm rồi, Trần Cẩm là người phụ nữ của Hoắc Thế Vinh, liên quan gì đến tôi? Trên danh nghĩa, cô ta còn là mẹ nhỏ của tôi nữa đó, lời này không thể nói bậy được đâu.”

“Nếu như cô thích Trần Cẩm, tôi có thể giúp cô nói chuyện, xem thử liệu cô ta có chịu đi theo bên cạnh cô, hỗ trợ cô mở tiệm đồ cổ hay không. Đúng rồi, cô muốn mở cửa hàng đồ cổ đúng không? Có thiếu tiền đầu tư không vậy?

Khương Chi không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe lời nói của Ân Đình, dù sao Trần Cẩm cũng không phải đồ ngốc, cô ta đã theo dõi cô ở Phan Gia Viên hai ngày, có thể đoán được một hai điều, nhưng dù là như vậy thì cô cũng không lộ sợ, cửa hàng đồ cổ muốn mở cửa thì vẫn sẽ mở cửa.

Trần Cẩm đúng thật là một nhân tài, nhưng đáng tiếc, cô ta lại là một nhân tài sa đọa, không xứng đáng để cô chiêu mộ.

Khương Chi cũng lười tranh luận với Ân Đình nữa, cô đứng dậy đổi chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận