Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 442: Lên Núi

Chương 442: Lên Núi

Khương Chi gật đầu: “Đương nhiên.”

Khương Đức Hải dập tẩu thuốc trong tay, ông ấy ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Vậy cháu vây một mảnh lại đi, chú sẽ cho người ta đến đo đạc, chúng ta đều là người cùng một thôn với nhau, cũng không quá mười mấy đồng một mét vuông đâu. Hay là thế này đi tính cháu mười đồng một mét vuông, được không?”

Khương Chi ngạc nhiên, cười nói: “Vậy cháu cảm ơn chú Đức Hải.”

Điền Hoán Mai vội khoát tay, tươi cười hớn hở nói: “Cảm ơn ông ấy làm gì, trái lại người trong thôn chúng ta phải cảm ơn cháu mới đúng, thời gian trước có thể bán măng kiếm tiền, bây giờ lại nhặt thêm một món tiền vô duyên vô cớ thế này.”

Mặt mày bà ấy hớn hở, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt nhìn Khương Chi cũng rất hiền lành.

Bà ấy đã nói mà, cô gái này vừa về đến đây thì sẽ có chuyện tốt. Quả nhiên là như thế.

Khương Chi cười, nói: “Vậy chú thím về chuẩn bị hợp đồng bán đất đi ạ! Lần trước cháu lên núi Chi Tử đến nay cũng đã lâu rồi chưa trở lại, cháu nghĩ thời gian này cây hương xuân trên núi đã vào mùa rồi, cháu muốn hái một ít mang về.”

Điền Hoán Mai khẽ gật đầu: “Được, cháu đi đi! Bây giờ cây hương xuân cũng vừa mọc, hái về xào với trứng gà thì rất thơm ngon.”

“Trên núi không có heo rừng sao?” Tiểu Diệu đứng một bên nhỏ giọng hỏi.

Khương Đức Hải lắc đầu: “Thời gian trước mưa quá lớn, heo hừng không có chỗ trú nên bỏ chạy, mọi người lên núi hái rau dại cũng không thấy dấu chân của heo rừng nữa, có lẽ chúng đã chạy đến ngọn núi khác rồi, thế nhưng cũng không được bất cẩn, vẫn phải cẩn thận thì hơn.”

“Đúng vậy, đừng đi quá sâu là được, không có vấn đề gì đâu, đi thôi!”

Điền Hoán Mai vừa dứt lời thì lập tức lôi kéo Khương Đức Hải rời đi, làm thế nào cũng không che giấu được nụ cười trên mặt bà ấy.

Nhìn hai người họ đã rời đi, ý cười trên mặt Khương Chi cũng vơi dần, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua đang vô cùng hưng phấn lên núi Chi Tử.

“Anh ba, anh mau nhìn ở đằng kia, trước kia mấy người chúng ta đều đến đó đào rau dại.”

“Anh ba, anh nhìn này, anh còn nhớ rõ không? Anh hai đã bị ngã ở đây, cánh tay cũng bị trầy.”

“Ở đằng kia nữa! Anh ba, anh ba, ở đó có một bụi dâu tây rất ngọt!”

“…”

Trên đường đi, Tiểu Qua không ngừng khua tay múa chân, miệng nói không ngừng nghỉ.

Cậu bé đã dần dần khơi gợi lại trí nhớ của Tiểu Diệu, không bao lâu sau, hai nhóc con đã nắm tay đi phía trước Khương Chi mà lên đến núi trước cô một bước. Nói đến quen thuộc thì một kẻ ngoại lai như cô cũng không quen thuộc đường lên núi hơn hai đứa bé này.

Có lẽ do trời mưa to trước đó nên hai bên đường lên núi mọc ra không ít rau dại, nào là cây tể thái, tảo chuỗi ngọc, dương xỉ, rau sam… Rất nhiều loại rau, cực kỳ tươi mới.

Khương Chi cũng phải cảm thán, nếu ở đời sau, người trong thành phố muốn ăn được những loại rau tự nhiên thế này cũng phải trả một cái giá cao.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua không hề nhàn rỗi, thỉnh thoảng hai anh em lại vươn tay hái một ít rau cho vào túi, nụ cười trên mặt chưa từng tắt, giống như đi chơi trong tiết thanh minh, một ít nấm dại và mộc nhĩ mọc lên từ một đoạn gỗ cũng không thoát khỏi bàn tay của hai anh em.

Ba mẹ con không đi quá xa, rất nhanh sau đó, Tiểu Qua đã chỉ vào một bụi cây, ngạc nhiên thốt lên: “Là dâu tằm! Là dâu tằm!”

Khương Chi cũng ngước mắt nhìn sang, ở đó có một cây đại thụ cao khoảng chín thước, phải hai ba đứa bé vây lại mới vừa thân cây, trên cây có rất nhiều quả màu xanh biếc, đó là một cây dâu tằm, lúc này quả dâu tằm trên cây còn chưa chín.

“Hì hì, dâu tằm đó rất ngọt!” Tiểu Qua liếm môi, gương mặt lập tức hiện lên vẻ ham ăn.

Khương Chi đưa tay vuốt chóp mũi của cậu nhóc, dịu dàng nói: “Chờ dâu tằm chín, mẹ lại đưa các con đến hái.”

“Thật sao?” Tiểu Qua nhảy lên cao ba thước, nhe răng cười mà không thấy mắt.

Tiểu Diệu cũng cười theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận