Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 757: Con Muốn Ở Cùng Với Mẹ

Chương 757: Con Muốn Ở Cùng Với Mẹ

Khương Chi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi dẫn Tiểu Ngự đi đây.”

Lúc này Mạnh Lan cũng đã trở lại.

Khương Chi một tay kéo Tiểu Ngự, một tay bịt miệng vết thương: “Đi thôi.”

Động tĩnh ở chỗ này không nhỏ, rất nhiều công nhân xưởng luyện thép tụ tập xung quanh, nhưng bọn họ không dám đến gần, liên tục có những lời bình luận và cảm thán vang lên, chỉ sợ bị liên lụy vào chuyện này.

Nếu bọn họ còn không rời đi, lát nữa cảnh sát đến đây thì bọn họ sẽ lại bị bắt giữ.

Mạnh Lan cũng hiểu rõ trong lòng, bọn họ vội vàng rời khỏi xưởng luyện thép.

Tiểu Ngự ngừng vùng vẫy, để Khương Chi kéo mình lên xe.

Mạnh Lan không hề khách sáo chút nào, anh ấy ném tên sát thủ ngất xỉu vì đau vào cốp xe rồi lái xe đến bệnh viện.

Lông mi dài của Khương Chi run lên, nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm xuống rất nhiều, cô nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới buông tay Tiểu Ngự ra rồi nói: “Anh đưa bọn nhỏ đến Bắc Kinh đi, tôi ở lại đây.”

Tình trạng bây giờ của cô không thích hợp để ngồi máy bay, nhưng bọn nhỏ tuyệt đối không thể ở lại đây được.

Mạnh Lan im lặng một lúc rồi gật đầu.

Anh ấy cũng biết tình hình bây giờ, cho nên không nói mấy lời cảm tính.

Mạnh Lam hít sâu một hơi: “Tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho ông chủ, mời anh ấy đích thân đến đây.”

Khương Chi cười nói: “Được.”

Nếu là những người khác, bọn họ hẳn sẽ từ chối để không liên lụy đến người mình yêu, đáng tiếc cô không phải là người như vậy.

Cô ích kỷ, lúc này cô muốn Thi Liên Chu ở bên cạnh mình, nếu có nguy hiểm, hai người sẽ cùng nhau gánh chịu, cho dù có chết cũng sẽ ôm nhau chết.

Tiểu Diệu giống như đã hoàn hồn lại, đôi tay cậu bé run rẩy khi kéo áo Khương Chi, máu chảy xuống dưới, nhuộm đỏ tay Tiểu Diệu.

Cậu bé nhìn vết máu trên tay mình, cơ thể run rẩy như cầy sấy, cậu bé ngập ngừng hét lên: “Mẹ. . . Mẹ, mẹ đừng chết, mẹ đừng chết được không? Con muốn ở bên cạnh mẹ, con không muốn đến Bắc Kinh.”

Cậu bé nắm chặt quần áo của Khương Chi, mặt mũi vô cùng hoảng sợ.

Tiểu Qua cũng rụt vai, cậu bé muốn vươn tay chạm vào Khương Chi, nhưng lại không dám, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Tiêu Tông như thể không hề hay biết, hình như cậu bé không nhận ra được Khương Chi bị thương, nhưng cậu bé cũng không chơi rubik trong tay nữa.

Sắc máu trên mặt Khương Chi đã hoàn toàn rút đi, cô ngước mắt nhìn bọn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”

Mấy đứa nhỏ đều hoảng sợ, mãi đến khi xe chạy đến bệnh viện, bọn nhỏ mới bình tĩnh hơn được một chút.

Khương Chi xuống xe, Mạnh Lan mở miệng định nói gì đó với cô, nhưng anh ấy cảm thấy bây giờ nói lời an ủi nào cũng không thích hợp, nên anh ấy chỉ nói: “Bà chủ yên tâm, tôi sẽ đưa mấy tiểu thiếu gia đến Bắc Kinh an toàn.”

Khương Chi gật đầu, hơi khó khăn mà nói: “Nhờ vào anh cả đó.”

“Con không muốn đi! Không muốn đi đâu! Mẹ! Con muốn mẹ!” Tiểu Diệu và Tiểu Qua vừa nhìn thấy Khương Chi xuống xe thì đều phản ứng lại, hai cậu bé cũng không lo sợ hãi nữa mà đập liên tục vào kính xe mà bật khóc chảy nước mắt.

Tiểu Ngự cũng run rẩy vịn vào cửa sổ, cậu bé mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Chi đang đứng bên cạnh xe.

Trong đầu Tiểu Ngự không ngừng suy nghĩ về hơi ấm và hương thơm khi cậu bé được mẹ ôm vào lòng, đó là mùi của mẹ.

“Mẹ. . .” Môi Tiểu Ngự run run, cậu bé nhẹ nhàng gọi Khương Chi.

Khương Chi gõ cửa kính xe, Mạnh Lam hơi hạ kính xe xuống.

Cô vẫy tay với Tiểu Ngự, cậu bé xích lại gần theo bản năng, sau đó nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Khương Chi: “Con dẫn mấy em đến Bắc Kinh nhé, ngoan ngoãn nghe lời cha, đợi mẹ đến tìm các con, có được không?

Tiểu Ngự mím môi muốn khóc, cậu bé còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận