Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 506: Tự Kỷ

Chương 506: Tự Kỷ

Bảo mẫu đứng ở cửa run bần bật, nhưng cũng không dám rời đi, nhiệm vụ của bà ta là ở lại trông chừng tiểu thiếu gia.

Khương Chi quay đầu nhìn về phía Cẩu Tử, vẻ lạnh lùng trong mắt đã biến mất không thấy, trở nên dịu dàng trìu mến.

Cô ngập ngừng vươn tay nắm lấy tay của Cẩu Tử, thằng bé cũng không từ chối, nhưng cũng không tỏ ý đón hùa, tùy ý để Khương Chi kéo mình vào trong lòng, một mùi hương cỏ cây nhẹ nhàng xông vào khoang mũi, đôi mắt của Cẩu Tử có chút dao động, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy.

Khương Chi nửa quỳ gối trên mặt đất, ôm chặt lấy Cẩu Tử, giọng nói có chút run rẩy: “Cẩu Tử, con nhận ra mẹ phải không?”

Cẩu Tử cũng không trả lời.

Thằng bé tránh thoát vòng tay của Khương Chi, đi đến một bên, lấy từ trong tủ ra một khối Rubik mười sáu mặt, sau đó lại từ từ quay lại ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu bắt đầu chơi Rubik, ngón tay nho nhỏ của thằng bé cực kỳ linh hoạt, chẳng bao lâu khối Rubik đã trở lại hình dạng ban đầu.

Khương Chi có chút kinh ngạc, cũng không quấy rầy thằng bé.

Cẩu Tử lại quay loạn khối Rubik, xoay nó lần nữa, lặp đi lặp lại hành động này.

Đôi mắt Khương Chi hơi lóe, hình như nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặt cô hiện lên sự kinh ngạc tột độ.

Trạng thái này của Cẩu Tử, trông có hơi giống như một người mắc bệnh tự kỷ.

Biểu hiện nổi bật của chứng bệnh tự kỷ là khó khăn trong giao tiếp xã hội, hành vi rập khuôn, cảm giác dị thường, cô độc không hợp với quần thể, cô nghe Hổ Tử nói rằng khi còn bé vốn dĩ Cẩu Tư đã không thích nói chuyện, nhưng luôn dùng hành động để thể hiện suy nghĩ của mình, là một kiểu nhân cách im lặng hy sinh vì người khác.

Nhưng bây giờ, thằng bé không hề quen biết cô, sống như một con rối bị giật dây.

Có lẽ là do sau khi bị bán, bị bắt cóc, sống đầu đường xó chợ, sau đó lại bị bán, rồi xảy ra tai nạn xe cộ và nhiều loại chuyện khác, khiến cho não bộ của thằng bé hình thành một loại ý thức tự bảo vệ bản thân, cho nên thằng bé cảm thấy im lặng trong thế giới riêng của mình là một cách để bảo vệ bản thân chăng?

Nghĩ như vậy, Khương Chi nhắm mặt, che giấu những giọt nước mắt nói trong mắt.

Giọng nói của cô trở nên dịu dàng, giơ tay đặt lên đôi vai nhỏ bé của cậu nhóc, nói: “Cẩu Tử, mẹ là mẹ con đây, mẹ đến đón con về nhà. Con còn nhớ rõ Hổ Tử, Trụ Tử, và Đản Tử không? Các anh em của con đều rất nhớ con đấy, mọi người đều muốn cùng con đến trường, cùng nhau ăn bánh bao nhân thịt.”

Vừa nói. trong lòng cô lại cảm thấy chua xót: “Con còn nhớ rõ sao?”

Cũng không biết câu nào có tác dụng, nhưng đôi tay đang quay Rubik của Cẩu Tử đột nhiên ngừng lại.

Khương Chi còn chưa kịp vui mừng thì một loạt tiếng bước chân ồn ào từ xa đến gầy đột nhiên vang lên.

Cẩu Tử lại im lặng, cúi đầu tiếp tục chơi Rubik.

Đôi mắt đẹp của Khương Chi tràn ngập sự lạnh lùng, cô tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Giọng điệu khoa trương của bảo mẫu vang lên ở cửa: “Ôi chao, ông chủ, ông đến rồi, tiểu thiếu gia đang bị người phụ nữ kia bắt cóc đấy!”

Khương Chi ngồi thẳng lưng, dáng người thẳng tắp ngồi trên ghế sofa, một tay ôm Cẩu Tử, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa nhỏ hẹp kia.

Lúc này, có rất nhiều người đang tụ tập nhốn nháo ở đó, đi đầu là Hoắc Thế Vinh, sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi, dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại của gia đình nhà họ Hoắc, bất cứ ai phá hoại đám cưới có thể khiến ông ta tiến xa hơn một bước này thì đều là kẻ thù của ông ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận