Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 619: Hoàn Cảnh Hiện Nay

Chương 619: Hoàn Cảnh Hiện Nay

Nếu như chồng cô ấy không bán được thứ đó, vậy thì nhà bọn họ không còn cơm ăn nữa rồi.

Giang Kinh Xuân liên gật đầu liên tục, nhét tiền vào tay Thôi Đào, anh ấy vội vàng nói: “Anh cả ở trong phòng cha à?”

Thôi Đào gật đầu, giờ này mẹ Giang - Thẩm Hoan đã đi làm rồi, cha Giang - Giang Du bị gãy chân, nhà bọn họ không có khả năng chi trả viện phí nên phải xuất viện về nhà. Còn về lão đại nhà họ Giang, Giang Thập Xuân thì bị chuyện ly hôn đả kích, khiến anh ấy ngày ngày say rượu, cũng làm mất công việc vốn có.

Giang Kinh Xuân vội vàng chạy đến cửa phòng Giang Du, còn chưa đến gần, anh ấy đã nghe thấy giọng nói vô cùng mệt mỏi của cha mình vang lên trong phòng: “Suy sụp không giải quyết được vấn đề gì cả, con phải phấn chấn lên, con phải gánh vác trách nhiệm và gánh nặng của gia đình.”

Không lâu sau, giọng nói đau khổ của Giang Thập Xuân vang lên trong phòng: “Con biết chứ, con biết hết, nhưng. . . con không thể làm được.”

Giang Kinh Xuân cảm thấy cổ họng đau xót khi nghe cuộc trò chuyện giữa cha và anh trai mình, sau đó anh ấy đẩy cửa bước vào.

Khoảng thời gian này nhà họ Giang quá khổ sở rồi, bọn họ cần một chút tin tốt để làm dịu mọi chuyện, cho dù chỉ là một chút.

Giang Du nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, dáng vẻ tao nhã dí dỏm ban đầu đã biến thành già nua tẻ nhạt, giống như một người già bị cuộc sống đè cho tan xương nát thịt, những sợi tóc bạc mọc ra khiến ông ấy già hơn bình thường mười tuổi.

Giang Thập Xuân ở bên cạnh cũng tóc tai bù xù, che đi mí mắt, dáng vẻ luộm thuộm, không hề có chút phong độ nào của một vị giáo viên.

Đúng vậy, Giang Thập Xuân vốn là một giáo viên nhân dân ưu tú, dạy học sinh cấp hai.

Đáng tiếc, đó chỉ là chuyện cách đây vài ngày.

“Kinh Xuân về rồi à.” Giang Du nhìn con trai, khóe môi nhếch lên, vỗ vỗ giường bảo con trai ngồi xuống.

Giang Kinh Xuân hít sâu một hơi, anh ấy đi đến bên giường ngồi xuống rồi nắm tay Giang Du, nói với giọng tràn đầy vui mừng: “Cha, con bán được thứ kia rồi, được ba trăm đồng.”

Giang Du không thể nói được bản thân vui mừng hay không, ông ấy cười nói: “Tối nay bảo Tiểu Đào đi mua thịt đi.”

Giang Kinh Xuân mím môi, lắc đầu nói: “Con phải dành tiền để thay thuốc cho cha, còn chuyện ăn thịt hay không cũng không quan trọng.”

“Mấy đứa có thể không ăn, vậy đứa nhỏ thì sao? Tiểu Thụ mới bảy tuổi, đang trong lúc phát triển cơ thể, để ai chịu thiệt cũng không thể để đứa nhỏ chịu thiệt được.” Giang Du cau mày, giọng nói hơi nghiêm nghị.

Nói đến đây, ông ấy dịu giọng hơn một chút, chế giễu mà nói: “Cha đổi thuốc gì chứ? Chỉ là lãng phí tiền mà thôi.”

Giang Kinh Xuân cảm giác như bị đấm thật mạnh vào ngực, anh ấy ngẩng đầu nhìn Giang Thập Xuân, hai anh em nhìn Giang Du đã già nua, không còn sự tiêu sái của ngày xưa, sự khó chịu trong lòng gần như muốn tràn ra ngoài, nhưng lại có thể làm gì đây?

Đột nhiên Giang Kinh Xuân nói: “Con có tin tức tốt muốn nói cho hai người biết!”

Giang Thập Xuân cười khổ: “Tin tốt? Bây giờ nhà chúng ta có thể có tin tốt gì chứ? Không đổ dầu vào lửa là đã tốt lắm rồi.”

Giang Kinh Xuân lắc đầu nói: “Những người mua đồ cổ của chúng ta hôm nay không phải là người bình thường, nghe giọng nói thì hình như đến từ Bắc Kinh, khi con kể chuyện của nhà mình cho bọn họ nghe, bọn họ nói thẳng rằng sẽ giúp đỡ, nhà chúng ta được cứu rồi!”

“Bắc Kinh?” Một tia gợn sóng lóe lên trong mắt Giang Du.

Giang Du sống ở thành phố Thanh nhiều năm như vậy, ông ấy gần như quên mất mình từng là người gốc Bắc Kinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận