Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 474: Thể Hiện Tình Cảm

Chương 474: Thể Hiện Tình Cảm

Thi Liên Chu đưa điếu thuốc đang kẹp giữa đầu ngón tay lên đôi môi mỏng rồi ngậm lấy, lộ ra một độ cong nhỏ lạnh lùng ở hàm dưới.

Triệu Cam Đường chú ý tới Khương Chi đang dừng bước, cô ấy nhìn theo ánh mắt của Khương Chi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chợt cô ấy lấy lại tinh thần thì trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo vẻ kinh ngạc: “Anh ấy là ai vậy?”

Khương Chi đột nhiên cười khẽ, khóe miệng cong nhẹ lên mà chính cô cũng không nhận ra.

“Anh ấy sao? Là ba của con tôi.”

“Ba? A Chi, cô kết hôn rồi sao??” Triệu Cam Đường lại liếc mắt đánh giá từ đầu tới chân Khương Chi một cái, vẻ mặt kinh ngạc.

Cô ấy hoàn toàn không nhận ra Khương Chi đã kết hôn sinh con!

Khương Chi lại không giải thích nghi ngờ của cô ấy, bởi vì Thi Liên Chu ở bên kia cũng đã nhìn thấy cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác lưu luyến.

Thi Liên Chu ném đầu mẩu thuốc lá xuống chân, nghiền nát, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt hẹp dài vẫn dán chặt vào Khương Chi.

Khương Chi nhìn thấy ánh mắt anh như muốn ăn thịt cô thì không khỏi mỉm cười, gương mặt trắng nõn mơ hồ ửng đỏ, cô cũng không hề rụt rè, lập tức đi thẳng về phía Thi Liên Chu, khi tới gần, cô mở đôi tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh.

Tuy là cô không làm ra hành động như con chim nhỏ nhào vào lòng người đàn ông, nhưng ôm anh một chút lại là chuyện mà cô muốn làm bây giờ.

Trên người Thi Liên Chu có mùi thuốc lá thoang thoảng, mùi chỉ thuộc về riêng mình anh.

Cánh mũi Khương Chi hơi phập phồng, đôi mắt hơi khép lại, ở gần anh, tựa như mọi cảm giác mệt mỏi đều bị cuốn đi mất.

Thi Liên Chu nheo mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười khẽ hai tiếng, lồng ngực rung lên, tiếng cười trầm thấp, dễ nghe như tiếng đàn violon.

Anh không ôm lại cô, mà đưa tay vuốt tóc mái của cô rồi cài ra sau tai, sau đó không chút do dự cúi người hôn lên trán cô, xúc cảm ấm lạnh mang tới một loại tình cảm dây dưa khó nói hết.

Hai người đều không nói gì, lắng nghe nhịp tim của nhau, lại tựa như đã nói với nhau trăm ngàn lời.

Lúc này, Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang bất giác đi tới.

“A Chi, cô với chồng cô có muốn về cùng với tôi không?” Triệu Cam Đường nhìn Khương Chi và Thi Liên Chu ôm nhau, chỉ cảm thấy cả không khí cũng toát ra vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan.

Cô ấy vừa dứt lời, Khương Chi không trả lời, Hoắc Thế Quang lại nhíu mày, tinh thần lộ vẻ căng thẳng: “Thi Liên Chu?”

Anh ấy là người nhà họ Hoắc, cho dù là làm chính trị hay là kinh doanh thì anh ấy đều nghe nói tới Thi Liên Chu danh tiếng lẫy lừng ở lục địa, hai người cũng đã từng gặp mặt một lần trong một sự kiện kinh doanh.

Ông chủ của hãng sản xuất phim Vạn Châu, tên tuổi này đối với anh ấy không là gì nhưng ngũ gia nhà họ Thi ở Thượng Kinh, đủ để khiến anh ấy phải cảnh giác.

Vì sao người nhà họ Thi lại đến Cảng Thành?

Trong lúc nhất thời, không khí có chút giương cung bạt kiếm.

Thi Liên Chu một tay ôm lấy Khương Chi, nheo mắt lại, nhẹ liếc mắt nhìn Hoắc Thế Quang, giọng điệu có chút khó hiểu: “Người của nhà họ Hoắc.”

“Anh đến Cảng Thành làm gì?” Hoắc Thế Quang không chút để tâm chuyện Thi Liên Chu tóm tắt anh là “Người nhà họ Hoắc”, chỉ cau mày, nhìn với vẻ mặt không vui, giọng điệu mơ hồ có chút phản cảm.

Người lục địa tính toán gì thì anh ấy hiểu rất rõ, mấy người bọn họ, trong lòng toàn là âm mưu, ai cũng biết Thi Liên Chu này là người xuất sắc nhất trong nhóm hỗn độn đó, nên anh ấy ít tranh cãi với anh thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Hoắc Thế Quang định kéo Triệu Cam Đường rời đi.

Triệu Cam Đường thì lại không vui, hất tay Hoắc Thế Quang ra, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Anh có thể đừng quản chuyện của tôi không? Anh ấy là ai cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện A Chi là ân nhân cứu mạng của tôi!”

“Cam Đường!” Hoắc Thế Quang cũng có chút bực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận