Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 473: Thêm Mối Quan Hệ

Chương 473: Thêm Mối Quan Hệ

Nói tới điều này, không thể không nhắc tới “Tứ đại gia tộc” của Cảng Thành.

“Tứ đại gia tộc” của Cảng Thành do nhà họ Hoắc đứng đầu, tiếp theo là nhà họ Lý, nhà họ Quách thứ ba, nhà họ Triệu cuối cùng, bốn gia tộc lớn độc quyền hầu hết các ngành công nghiệp ở Cảng Thành, bọn họ chọn Cảng Thành làm căn cứ, dựa vào lợi thế về địa lý của Cảng Thành, điều hành nhiều hoạt động kinh doanh khác nhau trên khắp thế giới.

Bốn gia tộc lớn liên hôn với nhau, rắc rối phức tạp, hoàn toàn xứng là kẻ đáng gờm của Cảng Thành.

Mà trong bốn gia tộc lớn, địa vị nhà họ Hoắc là cách biệt nhất.

Tổ tiên nhà họ Hoắc đã tung hoành giữa kinh tế và chính trị, gia thế hiển hách, ở những năm 50, nhà họ Hoắc khai trương cửa hàng tây, sau đó lại nhảy vào ngành công nghiệp vận tải đường biển, trở thành nhà giàu bậc nhất Cảng Thành, là ông lớn mọi người đều biết.

Mà hiện tại, con trai cả của nhà họ Hoắc, Hoắc Thế Vinh làm chính trị, hô mưa gọi gió trong giới chính trị của Cảng Thành, khiến nhà họ Hoắc ngày càng hưng thịnh.

Khương Chi âm thầm cảm thán vận may của bản thân cô, Triệu Cam Đường ở bên cạnh lại mỉm cười: “Sắp tới sân bay rồi, lát nữa cô đi cùng với tôi nhé? Lần đầu tiên cô tới Cảng Thành, không có ai dẫn đường sao được, mấy ngày này tôi dẫn cô đi dạo!”

“Có người tới đón tôi rồi.” Khương Chi lắc đầu, giọng điệu rất thờ ơ.

Tuy là kinh ngạc trước thân phận của Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang, nhưng cô cũng không muốn leo lên người họ rỉa máu ăn thịt, lần này cô tới là tìm Cẩu Tử, không phải tới hưởng phúc.

Triệu Cam Đường vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Vậy để người đón cô đi cùng với chúng ta, như vậy được không?”

Trong lúc nói chuyện, họ đã tới sân bay Cảng Thành.

“Cô cho tôi số điện thoại là được rồi, đợi tôi xong việc, lại tìm cô.” Khương Chi cười khẽ, đưa giấy bút qua.

Tuy là cô không muốn đi theo Triệu Cam Đường hưởng phúc, nhưng nhà họ Triệu và thậm chí cả nhà họ Hoắc, đều xem như là mối quan hệ hiếm có trong giới kinh doanh, đối với cô thì việc kết giao với họ sẽ được lợi nhiều hơn hại, cô cũng không ngốc như vậy, mối quan hệ tới tay rồi còn đẩy ra ngoài.

Triệu Cam Đường mím môi, cuối cùng không lay chuyển được Khương Chi, chỉ có thể lưu loát viết xuống ba số điện thoại lên giấy.

“Số đầu tiên không nghe thì cô hãy gọi hai số còn lại, chỉ cần nói tìm Triệu Cam Đường, chắc chắn tôi sẽ đến tìm cô sớm nhất có thể.” Triệu Cam Đường nhét tờ giấy vào trong tay của Khương Chi, còn hơi lo lắng, nhiều lần xác nhận: “Cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi nhé.”

Khương Chi gật đầu, cất tờ giấy viết số điện thoại vào trong túi.

Máy bay dừng lại, mọi người lần lượt xuống máy bay.

Hoắc Thế Quang vẫn luôn rất cẩn thận đợi ở bên cạnh Triệu Cam Đường, lại không dám đến gần quá, sợ chọc cô ấy bực mình.

Khương Chi không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không khỏi nhướng mày nói: “Cô thật là kiên định.”

Trên máy bay, bệnh tim của Triệu Cam Đường đột ngột bộc phát, Hoắc Thế Quang không để ý an nguy của bản thân đã chạy tới, tuy rằng tay chân luống cuống làm rối tung chuyện, nhưng cũng không thể phủ nhận tình cảm của anh ấy dành cho Triệu Cam Đường.

Triệu Cam Đường nghe Khương Chi nói xong, lại cười khổ một tiếng, không giải thích thêm gì.

Cô ấy lắc đầu, cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài, rồi tôi đi.”

Khương Chi cũng không từ chối tấm lòng của cô ấy, chỉ nói: “Lát nữa cô đến bệnh viện kiểm tra lại xem, mặc dù đã giảm bớt triệu chứng, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Triệu Cam Đường cười, nắm lấy cánh tay của cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Khương Chi mới vừa ra khỏi sân bay, đã nhìn thấy Thi Liên Chu đứng ở ven đường.

Dáng người anh mảnh khảnh, vai rộng eo thon, mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen càng lộ vẻ trẻ trung hơn. Đường nét khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, như được chạm khắc bởi bậc thầy nghệ thuật, lại không có nhiều biểu cảm, khí chất xuất chúng khiến anh tùy tiện đứng bên đường cũng là một cảnh tượng bắt mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận