Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 749: Thu Hút Ong Bướm

Chương 749: Thu Hút Ong Bướm

Ngoài ra còn cử thêm hai người chạy đến chỗ Tiểu Ngự bên kia, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đối phương lộ sơ hở.

Nhưng vượt ngoài dự liệu của Khương Chi chính là đến khi mấy đứa bé Tiểu Tông về đến nhà, đối phương cũng không ra tay.

“Có phải bà chủ đã hiểu lầm gì rồi không?” Mạnh Lam đang ăn cơm thịt kho Khương Chi làm cho, anh ấy ăn như hổ đói, đôi mắt hổ sáng lấp lánh, Khương Chi gần như có thể nhìn thấy phía sau anh ấy có một chiếc đuôi đang lắc qua lắc lại.

Bà chủ làm cơm ngon quá!

Khương Chi im lặng lắc đầu, cảm giác của cô không sai. Nếu đối phương không ra tay, chỉ có thể nói rằng đối phương đang chờ đợi thời cơ. Mà chờ đợi thời cơ gì?

Ngón tay trắng muốt của cô gõ lên bàn một cái làm vang lên tiếng động rất thanh thúy.

Đột nhiên đồng tử của Khương Chi lóe lên.

Dường như cô đã đoán được là người nào rồi.

Tưởng Nguyên Trinh.

Cô ta đang chờ đợi cho Thi Ninh Chu rời đi vào ngày mai.

Tưởng Nguyên Trinh biết rõ một khi Thi Ninh Chu vẫn còn ở lại trấn Đại Danh này thì vấn đề an ninh sẽ rất nghiêm ngặt, một khi cô xảy ra chuyện gì thì việc tiến hành điều tra, lùng bắt diễn ra rất nhanh, nói không chừng sẽ dẫn manh mối đến chỗ cô ta.

Cô ta là một thiên kim tiểu thư, chắc hẳn dưới tay phải có người, nhiều lắm cũng có thể dùng tiền mua mạng, dù sao ở thời đại này không thiếu những kẻ liều mạng, bọn họ chỉ cần thấy tiền là nổi lòng tham, mà nhận tiền làm việc, cớ sao không làm?

Những kẻ liều mạng này có thể không đáng tin lắm, luôn có một khả năng nhỏ là sẽ tiết lộ ra cô ta.

Còn về việc vì sao cô ta biết được, chẳng phải nhà họ Thi có một Thi Lam Chu luôn tiết lộ tin tức ra ngoài sao?

Một khi Thi Ninh Chu rời đi, trấn Đại Danh trở thành củi mục, cô ta chỉ cần hơi vận hành một phen thì làm đám củi mục kia bắt người kiểu gì được? Làm sao dám bắt người chứ?

Cô ta tính toán rất tỉ mỉ, phải loại bỏ hết khả năng có thể tiết lộ ra mình.

Chẳng qua điều duy nhất Tưởng Nguyên Trinh chưa tính toán đến chỉ sợ là Mạnh Lam.

Bản lĩnh của Mạnh Lam không phải tầm thường, không dám nói lấy một đấu với một trăm nhưng đối phó với những kẻ liều mạng thì chẳng là gì đối với anh ấy.

Cô thay đổi ý định rồi. Cô muốn lộ diện để tìm kiếm từng sát thủ mà Tưởng Nguyên Trinh phái đến, chẳng bằng làm một phát trúng đích, dùng cái này nắm thóp cô ta.

Chẳng phải Tưởng Nguyên Trinh không muốn mang thanh danh giết người trên lưng mình sao?

Vậy Khương Chi càng muốn để cô ta gánh tội danh giết người trên lưng.

Chỉ hy vọng đám người liều mạng này không quá cứng miệng.

Khóe miệng Khương Chi chậm rãi cong lên, cô khẽ cười một tiếng: “Ngày mai, nhất định bọn họ sẽ ra tay, cho dù không ra tay cũng phải tạo cơ hội cho bọn họ ra tay.”

Động tác ăn cơm của Mạnh Lam dừng lại: “Tạo cơ hội sao?”

Khương Chi gật đầu: “Ngày mai quay về thôn Khương Gia.”

Mạnh Lam nheo mắt lại, gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”



Đêm nay, Mạnh Lam ngủ lại ở nhà xuất bản.

Ngày mai Khương Chi sẽ đạp xe về thôn, rêu rao khắp nơi.

Buổi tối, Khương Chi đi đến nhà kho của xưởng may, trên đường đi cũng không đụng phải chuyện kỳ lạ gì, điều này càng xác định suy đoán của cô là đúng.

Với tình yêu bệnh hoạn của Tưởng Nguyên Trinh dành cho Thi Liên Chu, cô ta yêu âm thầm, yêu liều lĩnh nên sẽ dùng hết sức lực để đối phó với cô, nếu không diệt trừ một người như vậy, sau này phiền phức tìm đến cô sẽ không ít.

Khương Chi âm thầm than thở một tiếng.

Không phải cô sợ hãi mà cô cảm thấy phiền, cho dù là ai cũng không muốn bị một con rắn độc đêm ngày để mắt đến.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo đây là sự lựa chọn của cô?

Chẳng qua một Thi Liên Chu “thu hút ong bướm” cũng đáng giá cho cô vận dụng sức lực một lần như thế.

Tuy ong bướm kia đều có độc nhưng cô vẫn không sợ.

Cặp đôi trong nguyên tác sao?

Cho dù có là cặp đôi kiên cố hay vững chắc đi chăng nữa, cô cũng phải ra tay phá hủy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận