Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1046: Tới Đại Viện

Chương 1046: Tới Đại Viện

Khương Chi và Thi Liên Chu dẫn theo Thi Nam Châu lên xe.

“Mang theo lúc nào vậy?” Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, trong giọng nói toát ra vài phần dịu dàng.

Thi Nam Châu ngạc nhiên nhìn anh vài lần, bởi vì cô bé chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Tuy anh không nói rõ nhưng Khương Chi hiểu: “Báo chí chắc chắn viết rõ ràng hơn nhiều so với tin tức truyền miệng, có thể giúp giảm bớt nỗi buồn trong lòng Cố Tuyển, hoặc thậm chí khiến anh ấy càng buồn hơn, nhưng hiểu rõ còn hơn là mù tịt.”

Có lẽ tình cảm của Cố Tuyển đối với Hoắc Thế Chi không quá sâu sắc nhưng với tư cách là người phụ nữ đã từng lay động trái tim anh ấy khi còn trẻ, ít nhiều cũng có thể coi là ánh trăng sáng, nói không buồn thì chắc chắn là giả.

Thi Liên Chu mím môi, khởi động xe đi về phía đại viện.

Anh đồng ý với lời của Khương Chi, chỉ hy vọng Cố Tuyển có thể sớm vượt qua được.

……

Đại viện.

Khương Chi và Thi Liên Chu đột nhiên trở về khiến bà Ôn cực kỳ vui mừng.

Bà ấy bỏ qua Thi Liên Chu, kéo tay Khương Chi nhìn trái phải, miệng còn lẩm bẩm: “Ôi trời, gầy đi rồi, nhìn cái eo này, chẳng còn chút thịt nào.”

“Các con nói xem, sắp cưới rồi, còn chạy sang Nhật làm gì?”

Bà Ôn nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Thi Liên Chu. Bà ấy biết, kẻ chủ mưu chính là tên này.

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu, khẽ nói: “Để mẹ lo lắng rồi.”

Thi Liên Chu đã ngồi xuống ghế sofa, cầm quả táo trong đĩa, cẩn thận gọt vỏ, từng động tác đều vô cùng kiên nhẫn.

Thi Nam Châu mím môi đi lên lầu, có hơi không vui.

“Nam Châu sao vậy? Các con đến nhà của Tiểu Cố à?” Bà Ôn biết Thi Nam Châu đang học thêm ở nhà Cố Tuyển, nhưng nhìn biểu hiện của cháu gái lại có chút kỳ lạ, đây là gặp phải chuyện gì ức chế vậy?

Khương Chi nhíu mày, nói: “Có lẽ là không muốn về nhà.”

“Không muốn về nhà?” Bà Ôn sửng sốt.

“Qua đây.” Chưa đợi bà Ôn hiểu rõ, Thi Liên Chu đã gọt táo xong, anh vẫy tay với Khương Chi, đưa quả táo ra nói: “Ăn hết đi.”

Ôn Hoa Anh ngạc nhiên, nhìn với vẻ tò mò.

Trước đây, con trai thứ năm của bà ấy không phải là người chu đáo như vậy. Anh lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gọt táo cho bà ấy, xem ra không phải không biết chu đáo mà là không đúng người.

Không phải sao, anh lấy được người vợ mình yêu thích thì giống như biến thành một người khác vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng bà Ôn vừa vui mừng vừa chua xót, cảm giác kỳ lạ phức tạp.

“Mẹ, mấy đứa Tiểu Ngự đâu?” Khương Chi cắn quả táo, nhìn xung quanh vẫn không thấy bốn đứa nhỏ thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nếu chúng nghe thấy giọng nói của cô, chắc chắn đã chạy xuống lầu từ sớm, hẳn là người không có ở nhà.

Nhắc đến điều này, bà Ôn liền cười tủm tỉm: “Mộ Thanh dẫn chúng đi mua quần áo rồi, biết ba mẹ mình sắp kết hôn, đứa nào cũng mè nheo đòi mặc quần áo mới. Ôi chao, thật là ngoan, thật là đáng yêu.”

Nhắc đến mấy đứa cháu nhỏ, Ôn Hoa Anh nói chuyện không ngừng, kéo Khương Chi nói mãi.

Vẻ mặt Thi Liên Chu không hề hứng thú, hoàn toàn không có ý thức làm cha.

Bà Ôn không vui, giơ chân đá Thi Liên Chu một cái: “Chờ tụi nó về, con cười một cái cho mẹ xem, ngày nào cũng trưng ra một bộ mặt cau có, nhìn mà bực bội, cũng không biết tại sao A Chi lại nhìn trúng con nữa?”

Nói đến điều này, bà Ôn thật sự thấy kỳ lạ.

Mặc dù bà tự cho rằng con trai thứ năm của mình về mọi mặt đều tốt, nhưng chỉ có điều tính khí khó chịu này, thật sự không phải là mấy người có thể chịu đựng được.

A Chi xinh đẹp, dáng người đẹp tính cách tốt, còn có văn hóa biết kiếm tiền, lúc trước rốt cuộc là nhìn trúng đứa con trai này của bà ở điểm gì? Còn nguyện ý kéo theo mấy đứa trẻ sống ở ngoài?

Bạn cần đăng nhập để bình luận