Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1049: Cảm Xúc Khác Nhau

Chương 1049: Cảm Xúc Khác Nhau

Ánh mắt Hạ Mộ Thanh như có như không nhìn qua Đan Uyển.

Đan Uyển nắm chặt tay, nghe giọng nói vui vẻ của mẹ chồng, không khỏi có chút chua xót, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “A Chi có thai đúng là chuyện vui.”

Đúng, là chuyện vui.

Đan Uyển giấu đi sự khó chịu trong lòng, không biết nói gì.

Đã bao nhiêu năm rồi mà cô ấy chỉ sinh được một đứa con gái là Nam Châu, còn từng bị bắt cóc, mặc dù chồng cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy biết, trong lòng chồng vẫn có khúc mắc.

Cô ấy có ba chị em dâu, chị dâu cả Hạ Mộ Thanh sinh được hai gái, một trai, em dâu thứ tư hiện giờ đang mang thai, chuẩn bị sinh, đi siêu âm ở bệnh viện quân khu thì bác sĩ bảo là bé trai, em dâu thứ năm thì không cần phải nói, con trai có thể tạo thành đội bóng rồi mà giờ lại có thai.

Mặc dù cha mẹ chồng không phải người trọng nam khinh nữ, nhưng cô ấy gả vào nhiều năm như vậy thì ít nhiều cũng có chút áy náy.

Bà Ôn nghe hai con dâu nói, che miệng cười: “Chẳng phải thế sao? Đây là chuyện vui, nhà họ Thi chúng ta đã nhiều năm không có chuyện vui, năm nay, chuyện nào cũng đều là chuyện vui cả. A Chi là người may mắn.”

Năm nay tìm được cháu gái Thi Nam Châu trở về.

Bà cảm thấy Khương Chi đúng là người mang lại phúc khí. Nếu không, sao có thể sinh một lúc bốn đứa khỏe mạnh như thế được?

“Có thai?” Mấy đứa trẻ nhìn nhau, chưa hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ này.

Khương chi đảo mắt nhìn vài lần, sợ rằng bọn nhỏ không vui.

Mặc dù chưa từng kết hôn và sinh con nhưng cô cũng biết sự khó xử của gia đình có nhiều con, người ta thường nói khi có con thứ hai, sẽ dễ bỏ qua con đầu, dẫn tới đứa lớn khó chịu, thậm chí chán ghét em trai, em gái.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn, nhận ra lo lắng của Khương Chi thì nhíu mày.

Thực ra anh không lo lắng, nhưng vẫn chuyển đề tài: “Con đói bụng rồi.”

Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh, thả lỏng tâm trạng. Cô muốn nói chuyện riêng với mấy đứa con về chuyện em trai, em gái.

“Lão ngũ đói sao? Được rồi, mẹ đi mua đồ ăn ngay đây, mua nhiều món ngon bồi bổ cho A Chi.” Bà Ôn cực kỳ vui vẻ, vỗ vỗ tay, dẫn theo dì giúp việc ra ngoài mua đồ ăn.

Buổi tối bà phải làm thêm mấy món, vợ thằng tư và vợ thằng năm đều mang thai, đây là chuyện cực kỳ lớn với nhà bọn họ, bà còn phải ra ngoài tâm sự cùng mấy chị em tốt, phải đi khoe khoang… À không, đi nói về cháu trai, cháu gái.

Đan Uyển lên tầng, vừa vào đã thấy con gái về nhà.

Cảm xúc của cô ấy không tốt, từ từ đi đến.

Đan Uyển vào cửa, nhìn thấy Thi Nam Châu đang làm bài tập trên bàn, thấy con gái ngoan ngoãn thì trong lòng cô ấy cũng được an ủi phần nào.

Đan Uyển ngồi bên cạnh Thi Nam Châu hỏi nhỏ: “Có đói bụng không?”

“Con không đói, mẹ về lúc nào thế?” Thi Nam Châu quay đầu cười với Đan Uyển.

“Mẹ vừa về, hôm nay học thêm thế nào? Chú Cố có nghiêm khắc không?” Đan Uyển vén tóc ra sau tai cho con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Đứa con gái Thi Nam Châu này của cô ấy quá hiểu chuyện, khiến cô ấy sợ sẽ dọa đến cô bé.

Cô ấy nghĩ tới hình ảnh lúc con gái mới về, nhìn như con mèo con thì trái tim cô ấy trở nên đau đớn, chua xót, đột nhiên cảm thấy không sinh thêm con cũng tốt, không thì sao có thể đặt hết tình yêu cho con gái được?

“Chú Cố rất tốt.” Khi Thi Nam Châu nói về Cố Tuyển thì đôi mắt sáng lên, như cảm thấy vẫn chưa đủ, nói thêm: “Rất tốt, rất rất tốt, chú Cố Tuyển giỏi lắm, dạy cái là con hiểu luôn.”

Đan Uyển kinh ngạc nhìn con gái, không nghĩ nhiều: “Vậy thì tốt.”

Hai mẹ con nói chuyện học tập một lúc, Đan Uyển nghĩ ngày mai con gái còn phải đi học, do dự nói: “Hôm nay, hai mẹ con chúng ta ở lại, sáng mai mẹ đưa con về trường.”

Thi Nam Châu gật đầu, nghĩ đến chuyện Thi Liên Chu và Khương Chi đột nhiên trở về: “Tối nay chú và thím ở lại đại viện ạ?”

Đan Uyển “ừ” một tiếng.

Thi Nam Châu mím môi, không nói nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận