Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 571: Không Chịu Thua Ai

Chương 571: Không Chịu Thua Ai

Không biết có phải vì đã tìm được con gái sau khoảng thời gian mất tích lâu như vậy hay không mà mỗi khi nhìn con gái, vẻ mặt của Đan Uyển vô cùng từ ái, thỉnh thoảng còn cúi đầu thì thầm vài câu với con gái mình.

“Không sao cả, mẹ không mệt.” Ôn Hoa Anh khoác tay, hai mắt sáng long lanh, tinh thần tràn trề.

Bà ấy là một cụ già không chịu thua ai.

“Ha ha, chị dâu còn biết đau lòng cho mẹ hơn em.” Đó cũng là giọng nói của phụ nữ nhưng nghe thế nào lại thấy rất kỳ quái.

Đó là một người phụ nữ trông hơi nở nang, nở nang cũng không phải vì cô ta mập mà vì đang mang thai, gương mặt rất đầy đặn. Cô ta nâng bụng đi đến, xem cái thai cũng phải bảy tám tháng rồi, trông cô ta có vẻ hơi bị phù người.

Người phụ nữ này cũng uốn tóc, là một mái tóc uốn gợn sóng lớn, màu vàng rực, ngồi trong một đám người tóc đen thế này thì mái tóc vàng của cô ta vô nổi bật, gương mặt cô ta xinh đẹp nhưng đáng tiếc vì quá diêm dúa khiến cô ta không giống một người phụ nữ mang thai, lại càng không hợp với người nhà họ Thi.

Cô ta là vợ của lão tứ Thi Hoàn Chu, tên Cao Nguyên Hương.

Gia đình Cao Nguyên Hương không phải nhà hiển hách gì, cô ta làm ký giả và quen biết Thi Hoàn Chu ở nước ngoài, hai người đều có hứng thú với nhau nên mới kết hôn. Thế nhưng khi gả đến nhà họ Thi, cô ta đã chịu không ít áp lực, cho dù so với chị dâu cả Hạ Mộ Thanh hay chị dâu hai Đan Uyển thì xuất thân của cô ta đều tầm thường hơn.

Vì sự tự ti này mà dần dần Cao Nguyên Hương sinh ra tính cách thích gay gắt với người khác, chỉ cần nói tới nói lui là giọng điệu của cô ta đều mang vẻ châm chọc.

Cộng thêm Thi Hoàn Chu ở nước ngoài lâu dài, chỉ đến khi được nghỉ ngơi mới trở về nên tính tình Cao Nguyên Hương càng thêm kỳ quái.

Đan Uyển cũng đã quen với tính tình của cô ta, cô ấy chỉ dịu dàng cười mà không thừa nhận lời Cao Nguyên Hương vừa nói.

“Cơm đã chuẩn bị xong rồi, để con đi gọi cha và Khâm Chu ra dùng cơm.”

Người nói chuyện là Hạ Mộ Thanh, cô ấy có dáng người cao gầy, uyển điệu, giọng nói và cử chỉ đều đoan trang, thanh tao, lịch sự, người cũng giống như tên.

“Để mẹ đi, con ngồi đó đi!” Ôn Hoa Anh khoác tay, quay người lên lầu.

Bên cạnh Hạ Mộ Thanh là hai cô con gái và một cậu con trai, cả ba đều là con gái và con trai của Thi Khâm Chu, đứa lớn nhất đã học trường cấp ba, đứa nhỏ nhất mời được tám tuổi, đang là tuổi nghịch ngợm nhất của trẻ con.

Cả một gia đình lớn cùng ngồi trên một bàn dài thế này có vẻ hơi chen chúc.

Không bao lâu sau, Ôn Hoa Anh đã xuống.

Ngay sau đó, cửa phòng sách ở lầu hai cũng mở ra, Thi Bỉnh Thiên và Thi Khâm Chu đã bước ra.

Mặc dù Thi Bỉnh Thiên đã hơn sáu mươi tuổi nhưng mái tóc vẫn đen nhánh, chỉ có vài sợi bạc ở hai bên thái dương, mái tóc được chải cẩn thận, không có chút lộn xộn nào, thật sự giống như tính cách của ông ấy, cương chính, nghiêm minh mà cứng nhắc.

Dáng vẻ của Thi Liên Chu và Thi Ninh Chu không giống ông ấy mà giống người mẹ Ôn Hoa Anh hơn.

Trái lại là Thi Khâm Chu, anh ấy giống Thi Bỉnh Thiên như đúc, gương mặt của hai người đều chính trực, mà dáng vẻ nghiêm nghị, công bằng, liêm chính của họ mang đến cho người khác cảm giác rất áp bách, hai người họ cũng đã từng lên chiến trường, đối mặt với súng dao thật sự và đã từng giết kẻ địch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận