Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1070: Căng Thẳng

Chương 1070: Căng Thẳng

Giang Du và Thẩm Hoan có chút lúng túng chân tay, bọn họ cũng biết bốn đứa nhỏ này là cháu ngoại ruột thịt của mình.

Ôn Hoa Anh nhìn Khương Chi một cái, thấy cô gật đầu thì bà ấy cười nói với đám nhỏ: “Mau đi chào hỏi, gọi ông ngoại bà ngoại và bà cô đi mấy cháu.”

Tiểu Ngự không sợ người lạ, tò mò nhìn vài người rồi gọi từng người một.

Cậu bé không hề ngạc nhiên chút nào, người thân xuất hiện một cách khó hiểu trong khoảng thời gian này có ít hay sao?

So với Tiểu Ngự, ba anh em Tiểu Diệu có vẻ dè dặt hơn rất nhiều, nhưng ba cậu bé vẫn nhỏ giọng chào hỏi.

Giang Du mỉm cười vẫy tay, ông ấy lập tức lấy ra một cái túi giấy nhỏ màu nâu từ trong túi áo, khi mở ra, bên trong có bốn ổ khóa nhỏ bằng vàng, trên mỗi ổ đều có khắc chữ “Trường Thọ Phú Quý.”

Có lẽ khóa trường thọ là lời chúc tốt đẹp nhất của người lớn tuổi dành cho con cháu.

“Oa, cảm ơn ông nội!” Tiểu Ngự không khách sáo, sau cầm lấy khóa trường thọ thì cậu bé mỉm cười nói một câu ngọt ngào.

Sau khi kết thúc một đợt nhận người thân, ba người Giang Vân Dung mới tạm biệt.

“Mẹ, mẹ lại tìm cha mẹ mới rồi ạ?” Trong đầu Tiểu Qua rối bời, sao cậu bé lại có thêm ông bà ngoại vậy chứ?

Khương Chi cười lớn, giơ tay xoa đầu Tiểu Qua: “Có thêm vài người yêu mến các con, không tốt à?”

Tiểu Qua có chút bối rồi mà chọt hai ngón tay vào nhau: “Tốt thì tốt. . .”

Tiểu Ngự trợn mắt trắng nhìn Tiểu Qua, ra vẻ ông cụ non mà nói: “Được rồi, em bớt quản chuyện của người lớn đi.” Nói xong, cậu bé lại nhìn Khương Chi, cười nịnh nọt mà nói: “Mẹ ơi, ngày mai cha mẹ kết hôn, lão Cận có đến không?”

Sau khi hỏi xong, dường như cậu bé cảm thấy câu hỏi của mình quá có chủ đích, lập tức vỗ tay nói: “Còn có dì Vân Tường, ông nội Phó, Hồ San San, cha Hồ San San, mẹ Hồ San San. . .”

Tiểu Ngự động não, nói ra hết những người mà cậu bé quen biết.

“Ha ha.” Khương Chi nhếch môi cười.

Đúng vậy, cô quen biết rất nhiều người, cũng phải để bọn họ đến chứng kiến hạnh phúc của cô.

...

Buổi tối, khi Thi Liên Chu trở về thì Khương Chi đã tắm rửa xong.

“Anh uống rượu à?” Cô quay lại nhìn Thi Liên Chu, cô hơi ngạc nhiên vì trên người anh có mùi rượu.

“Ừm, Sở Khác và mấy anh em ầm ĩ đòi uống, anh đi tắm trước đã.” Thi Liên Chu nới lỏng cà vạt, người anh đầy mùi rượu cho nên không dám đến gần Khương Chi, anh cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.

Khương Chi cười khẽ, lấy ra một bộ quần áo để anh thay khi tắm rửa rồi đặt lên giường.

Chuyện giữa cô và Thi Liên Chu không còn vấn đề đón cô dâu nữa, mà vì ngày mai là ngày cưới của bọn họ, cho nên cô càng cảm thấy căng thẳng hơn khi ở bên anh.

Thi Liên Chu nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra ngoài.

Anh mặc bộ đồ ngủ vào, vén chăn lên rồi nằm vào trong, ôm lấy Khương Chi thấp giọng nói: “Anh còn mùi rượu không?”

Khương Chi hít một hơi, cô mỉm cười nói: “Một chút thôi.”

Thi Liên Chu cũng cười hai tiếng, cúi đầu hôn lên tóc Khương Chi: “Em căng thẳng à?”

Khương Chi hơi ngẩn người, nhếch khóe môi lên: “Một chút.”

“Anh cũng căng thẳng.” Thi Liên Chu ôm Khương Chi, giọng nói trầm thấp nhưng lại không giấu được vui mừng.

Khương Chi không thể tin được mà nhìn anh, khó hiểu mà nói: “Anh mà cũng căng thẳng sao? Em thấy anh vẫn bình tĩnh như trước giờ mà.”

Thi Liên Chu liếc cô một cái: “Không cần phải thể hiện sự căng thẳng trên mặt.”

“Xì.” Khương Chi không nhịn được mà trợn mắt trắng nhìn anh.

“Được rồi, nhanh ngủ đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm.” Thi Liên Chu nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Chi, dỗ dành cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận