Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 539: Mua Lại

Chương 539: Mua Lại

Khương Chi đi đến gõ cửa, giọng nói của cô không lớn không nhỏ: “Bên trong có người không? Có phải muốn bán xưởng dệt này không? Có thể thương lượng không?”

Tiếng hô đồng thanh của đám đông chợt im bặt, cho dù là các công nhân la hét “trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi” hay người dân vây xem náo nhiệt cũng bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

“Có phải cô gái này điên rồi không? Bây giờ xưởng dệt đang thiếu một món nợ lớn, cho dù cô ta có mua lại và tiếp tục làm cũng không dễ dàng, mua lại một cái xưởng rỗng thế này thì có tác dụng gì? Uổng phí số tiền kia!”

“Đúng vậy! Người phụ nữ này quá phá của, chồng của cô ta có thể đuổi cô ta đi.”

“Ha ha, cô ta có thể trả nổi số tiền kia đã rồi nói. Tôi nghe nói xưởng trưởng Lý muốn bán với giá bảy, tám ngàn đồng, nếu không phải một nhà vạn tệ thì làm sao mua nổi? Mà nếu đã là nhà vạn tệ thì có ai mà ngốc, mua lại xưởng này cũng chỉ lỗ mà thôi.”

Trong khi quần chúng đang thảo luận rất thản nhiên thì đám đông công nhân viên chỉ một lòng muốn đòi tiền lương lại hai mặt nhìn nhau, trái lại họ rất hy vọng người phụ nữ này có thể mua xưởng, chỉ cần bán được xưởng thì họ cũng được nhận lại khoản tiền lương đã bị nợ kia.

Có một người đàn ông cao gầy từ trong đám đông công nhân bước ra, ông ta nghi ngờ nhìn Khương Chi: “Cô thật sự muốn mua xưởng sao?”

Khương Chi gật đầu: “Muốn mua.”

Công xưởng lớn thế này, cho dù không dùng để sản xuất thì xây nhà lầu cũng có thể kiếm được một món hời lớn, nói tóm lại thứ đáng tiền không phải công xưởng này mà chính là đất, không thừa dịp giá đất đai vào những năm 80 còn rất rẻ mà mua vào thì còn chờ đến bao giờ nữa?

Người đàn ông cao gầy tên lão Hầu là công nhân lâu năm của công xưởng, nếu có thể ông ấy cũng không muốn làm ầm ĩ trước công xưởng thế này. Dù sao ông ấy cũng có tình cảm nhiều năm qua với công xưởng, con người xưởng trưởng Lý lại không tệ nhưng nếu không phát tiền lương thì ông ấy lấy đâu ra tiền nuôi sống vợ con mình, ròng rã ba tháng tiền lương, hơn một trăm đồng.

Lúc này vừa nghe thấy Khương Chi nói muốn mua lại công xưởng thì lão Hầu trầm ngâm một lát mới nói: “Được! Tôi giới thiệu cho cô!”

Dứt lời, ông ấy lập tức nói với các đồng nghiệp phía sau: “Hôm nay mọi người về nhà trước đi! Mọi người cũng thấy rồi đó, có người đồng ý mua xưởng dệt rồi, nói không chừng nay mai nữa thôi, tiền lương bị khất nợ của chúng ta sẽ được thanh toán tất cả, hôm nay tạm thời như vậy trước đi!”

Nhóm công nhân nhìn ngó lẫn nhau, họ thì thầm to nhỏ, rồi lớn tiếng thông báo: “Được! Ngày mai chúng tôi quay lại!”

Theo nhóm công nhân rời đi, người dân vây xem cũng giải tán hơn một nữa nhưng một số vẫn muốn ở lại xem náo nhiệt như cũ, họ muốn nhìn xem một người còn quá trẻ tuổi như Khương Chi có năng lực mua lại công xưởng đang lỗ vốn này không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận