Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 426: Đừng Phụ Lòng Anh Ấy

Chương 426: Đừng Phụ Lòng Anh Ấy

Anh ấy đổi chủ đề, cười nói: “Hôm nay tôi tranh thủ thời gian rảnh đem tiền an ủi đến cho chị, tôi cũng chuẩn bị về Bắc Kinh rồi. Chị dâu, khi nào chị mới về đại viện vậy? Đến lúc đó chị nhớ bảo anh năm gọi tôi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé!”

Khương Chi hơi ngẩn người, sau đó cô mỉm cười.

Cô nói: “Được.”

Lê Minh mỉm cười, anh bưng ly trà lên uống một ngụm: “Chị dâu, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”

“Ừ.” Khương Chi gật đầu.

Cô tiễn Lê Minh ra ngoài, anh ấy còn để lại lời nhắn trước khi rời đi: “Chị dâu, anh năm của tôi là một người lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm đến ai nhiều như vậy, chị nhất định đừng phụ lòng anh ấy, nếu không thì tôi thật sự không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì.”

Khương Chi đứng yên ở cửa hồi lâu, mới dần dần đè xuống được gợn sóng dâng lên trong lòng.

...

Cả ngày nay, Khương Chi cũng không rời khỏi bệnh viện.

Buổi chiều, khi cô đang viết bản thảo, mẹ của An Thiên Tứ là Lâm Huệ Chi được dì Hoàng dẫn đến bệnh viện.

Lâm Huệ Chi xách theo đồ hộp, điểm tâm và kẹo đến, đều là những món trẻ con thích ăn, khi bà ấy nhìn thấy Khương Chi thì không nhịn được mà nhíu mày: “Ôi, nhìn cháu gầy quá đi, gặp một kiếp nạn lớn như thế thì phải bồi bổ lại mới được.”

Thím Hoàng cười khúc khích: “Hai ngày nay trưởng khoa của chúng tôi vẫn luôn nhớ đến cô, bà ấy cứ muốn đến thăm cô nhưng mà hôm nay chúng tôi mới có thời gian đến đây.”

Nói xong, bà ấy bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Diệu và Tiểu Qua, bà ấy nói với giọng thân thiết: “Để bà Hoàng xem nào, gần đây hai cháu có ngoan không? Có ăn cơm đầy đủ không đó?”

Tiểu Qua hưng phấn đến nỗi ôm chân dì Hoàng: “Bà nội Hoàng, bà đến thăm chúng cháu rồi!”

Mặc dù Tiểu Diêu không có động tác gì, nhưng cậu bé lại nở một nụ cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên khóe môi.

Hai đứa nhỏ được dì Hoàng chăm sóc mấy ngày, cho nên có cảm tình rất tốt với bà ấy, bây giờ gặp lại, bọn nhỏ không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.

Lâm Huệ Chi bước vào phòng bệnh, nhìn hai đứa bé xinh xắn trắng trẻo như tuyết, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy yêu thích, bà ấy lại vô thức nhìn về phía Khương Chi, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần cô gái này có nhân phẩm tốt, kết hôn rồi thì kết hôn rồi vậy, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.

Bà ấy đã sống lâu như vậy rồi, cũng không phải người ngu ngốc, con trai bà ấy ngày ngày chạy đến bệnh viện, mấy ngày Khương Chi gặp chuyện thì tính tình của thằng bé càng nóng nảy hơn, ngày nào cũng hỏi thăm tình hình, bà ấy đã sớm nhận ra chuyện con trai bà ấy biết yêu lần đầu rồi.

Ban đầu Lâm Huệ Chi còn kín đáo phê bình, nhưng khi bà ấy nghĩ đến cảm giác thoải mái hiếm có khi ở chung với Khương Chi, thì bà ấy không quản chuyện bao đồng nữa.

Nhưng hôm qua khi An Thiên Tứ trở lại Khương gia thôn, trông thằng bé rất cô đơn buồn bã, giống như đã bị con gái nhà người ta từ chối vậy.

Còn không phải sao, một người mẹ như bà ấy vì con trai mà quyết định đích thân đến đây một chuyến để hỏi thăm tin tức, nếu bà ấy có thể giúp con trai cưới được cô con dâu này về nhà thì cũng không tệ đâu, nói không chừng ngày này năm say bà ấy đã có cháu trai hoặc cháu gái rồi đó?

Nghĩ đến đây, Lâm Huệ Chi nhìn Khương Chi với ánh mắt dịu dàng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận