Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1015: Em Có Thai Rồi!

Chương 1015: Em Có Thai Rồi!

Ngón tay của Thi Liên Chu gõ lên bệ cửa, giọng nói trầm thấp: “Trần Trung cũng không có cách nào đưa người đi sao?”

Khương Chi lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn phiền.

Cô cũng không muốn Thôi Tử Tiện cứ như vậy mà vứt đi cái mạng nhỏ của mình, nếu như anh ấy không thể quay về thời đại sau này được thì thật sự sẽ bị chết đi. Nói cho cùng thì anh ấy đến đây cũng là vì cô, hai người họ còn là đồng hương của nhau.

Mặc dù Khương Chi không có cảm giác kích động, hai mắt lưng tròng khi đồng hương gặp gỡ đồng hương nhưng nếu giết anh ấy thì cô hoàn toàn không làm được.

Chuyện đã phát triển đến bây giờ, cô chỉ hy vọng Thôi Tử Tiện có thể an toàn quay về, cầm tiền của cô mà sống giàu sang, sung sướng đến hết đời, dù sao anh ấy cũng đã chứng kiến đoạn thời gian hạnh phúc của cô và người yêu giả tưởng trong tiểu thuyết này rồi.

Thế nhưng Thi Liên Chu lại cực kỳ im lặng: “Không nghĩ đến anh ta nữa, sau này quay về rồi nói.”

Khương Chi khẽ gật đầu.

Lúc này, Mạnh Lam bưng một mâm cá sống cắt lát long lanh, sáng bóng bước vào buồng nhỏ trên tàu, đặt lên trên bàn gỗ, nói: “Ông chủ, bà chủ, hai người ăn một ít đi, trên thuyền còn rất ít nguyên liệu, đồ đạc cũng đơn sơ, chỉ có cá là còn tươi thôi.”

Khương Chi ngửi thấy mùi cá tanh thoang thoảng thì sắc mặt đã trắng bệch.

“Ọe…”

Cô che miệng, khom lưng, nôn khan từng cơn.

Theo lý mà nói cá sống cắt lát thế này cũng chỉ có mùi thanh rất nhạt, thậm chí còn có vị ngọt nhưng không biết có phải vì cô đang mang thai hay không mà khứu giác trở nên mẫn cảm hơn, dù chưa đưa vào miệng mà chỉ mới ngửi thấy mùi đã muốn nôn rồi.

“Làm sao vậy?” Thi Liên Chu đưa tay vỗ lưng Khương Chi, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

Mặt mũi Mạnh Lam cũng mờ mịt, không hiểu gì, anh ấy nói trong vô thức: “Lúc đến đây bà chủ cũng như thế này, tôi nghe thuyền trưởng nói là bị say sóng.”

“Say sóng?” Lông mày của Thi Liên Chu thoáng giãn ra.

“Bưng… Đi… Mang đi đi!” Khương Chi nôn khan đến mức trong hốc mắt đã dâng đầy nước mắt, cô chỉ vào mâm cá trên bàn nói. Thế nhưng chỉ mới vừa ngẩng đầu lên thì mùi tanh kia lại xộc vào mũi, khiến cô tiếp tục ọe ra nước chua.

Buổi sáng, cô mới uống nước dừa trên đảo, bây giờ xem như đã nôn ra hết rồi.

“Bưng đi đi!” Thi Liên Chu đưa mâm cá sống trên bàn cho Mạnh Lam, anh nhìn Khương Chi lúc này, đáy mắt cũng lộ vẻ đau lòng.

Mạnh Lam không dám chậm chạp, anh ấy vội vàng bưng mâm cá ra ngoài.

“Uống nước đi!” Thi Liên Chu đưa cốc nước cạnh miệng Khương Chi, cô uống vài ngụm nước ấm vào bụng thì dễ chịu hơn rất nhiều.

“Đỡ hơn chút nào không?” Thi Liên Chu ôm eo cô, xoa lên đó, chân mày chíu càng chặt: “Có phải em gầy rồi không?”

Khương Chi đã thấm giọng, vừa nghe anh nói, cô cười ha ha.

Thi Liên Chu xoa đầu Khương Chi, cũng không để ý cô đùa nghịch, anh thấp giọng dỗ dành: “Em có thuốc say sóng không? Uống hai viên đi!”

Khương Chi hắng giọng một cái, lại cầm cốc nước lên uống ừng ực mấy ngụm, chợt nghiêm mặt nói: “Em không phải bị say sóng.”

“Không bị say sóng?” Thi Liên Chu thu lại vẻ mặt vừa rồi, anh trở nên nghiêm túc hơn.

Khương Chi trầm ngâm một lúc, sau đó cô ngước mặt đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu, nhìn thấy dưới vẻ mặt vẫn luôn hờ hững, lạnh lùng của anh là ánh mắt đầy vẻ quan tâm thì trong mắt cô đã dâng tràn ý cười. Khương Chi cũng không rề rà khiến anh lo lắng nữa, cô nhẹ giọng nói: “Em mang thai rồi.”

Nghe vậy, trong chớp mắt Thi Liên Chu đã cứng đờ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Mang thai?

Tròng mắt của anh từ từ nhìn xuống cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Khương Chi, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cũng không biết lúc này nên có phản ứng thế nào, hầu kết nhúc nhích khiến nốt ruồi son ở cạnh hầu kết cũng chuyển động theo, giọng nói thoát ra lại cực kỳ bình tĩnh: “Ừ.”

Khương Chi: “?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận