Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1025: Càng Tốt

Chương 1025: Càng Tốt

Lời cảnh cáo của Fujiwara Mỹ Tĩnh làm Fujiwara Xuân Nại cau mày.

Không bao lâu sau, thuyền lớn chậm rãi dừng lại, bên ngoài cũng truyền đến từng trận ồn ào.

Khương Chi đi đến gần cửa sổ, đẩy cửa lên nhìn ra ngoài.

Khương Chi nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài thì chậc chậc vài tiếng, lắc đầu.

Fujiwara Mỹ Tĩnh xách chân váy công chúa của mình bước lên một chiếc thuyền nhỏ cùng với mấy người hầu hạ mình, mà những người hầu này cũng không được rảnh rỗi, cả đám phải xách vali, từng chiếc thuyền nhỏ lướt về phía hòn đảo.

Hình như Fujiwara Mỹ Tình có bệnh nặng gì đó, cô ta lôi theo nhiều hành lý như vậy là muốn ở lại trên đảo rất lâu sao?

“Cô ta vẫn luôn như thế.” Fujiwara Xuân Nại nhìn thoáng qua. Trái lại cô ấy đã quá quen thuộc với đứa em gái mắc bệnh công chúa của mình.

“Bà chủ, cô còn có khả năng này sao? Cô có thể dạy cho tôi không?” Lúc vừa bước vào, Mạnh Lam đã giật mình khi nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi, mà lúc Nguy Di vừa bước ra ngoài anh ấy cũng không nhận ra.

Nếu tận dụng khả năng này trong việc ám sát, vậy chẳng phải mỗi lần giết một người là một gương mặt khác nhau sao?

Khương Chi gật đầu: “Có thể! Trở về tôi sẽ dạy anh.”

Mấy người họ lại thương lượng một hồi, đợi cho Fujiwara Mỹ Tĩnh đi rồi thì cả đám mới rời phòng lên boong tàu.

Trên tàu không còn nhiều người nữa, hầu như tất cả những người hầu, vệ sĩ đều đi theo bên cạnh Fujiwara Mỹ Tĩnh, vì vậy bọn họ vừa rời khỏi tàu thì trên tàu cũng chỉ còn lại thuyền trưởng và vài người phục vụ.

Lúc này, một người phục vụ chỉ về phía cách đó không xa: “Tàu của nhà Du Thật! Cô Xuân Nại!”

Bọn họ đều nhận được lệnh của Fujiwara Mỹ Tĩnh nên muốn ngăn Du Thật Cốc Nhất lại, không được để hắn ta lên đảo. Thế nhưng không thể không nói đây là một nhiệm vụ rất khó vì Du Thật Cốc Nhất nổi tiếng là một tên công tử ăn chơi, tính tình cáu gắt.

Lúc này cũng chỉ có cô Xuân Nại mới chống đỡ được.

Nghĩ như vậy, một đám phục vụ nhao nhao nhìn về phía Fujiwara Xuân Nại với ánh mắt trông chờ.

Fujiwara Xuân Nại bực mình khoát tay, cô ấy nhìn con tàu đang đến gần mà hít sâu một hơi.

Hai chiếc tàu đậu gần nhau, tàu của Du Thật Cốc Nhất nhanh chóng thả thuyền nhỏ xuống, một người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo một đám người chèo thuyền về phía này. Vừa lên đến tàu của nhà Fujiwara, hắn ta lập tức đẩy Fujiwara Xuân Nại ra, mặt mày đằng đằng sát khí xông thẳng đến phòng của Fujiwara Mỹ Tĩnh.

Fujiwara Xuân Nại cực kỳ đau đầu, cô ấy vội đuổi theo nói: “Du Thật Cốc Nhất chờ đã! Mỹ Tĩnh đã lên đảo rồi!”

“Cái gì? Ả đê tiện chạy đi làm ấm giường cho người ta!” Du Thật Cốc Nhất quay đầu lại, rõ ràng là một gương mặt trắng trẻo tươi đẹp nhưng lúc này trên mặt trở nên vô cùng âm u, đầy ý ghét bỏ.

Sắc mặt Fujiwara Xuân Nại cũng lạnh xuống: “Du Thật Cốc Nhất, anh nên nói những lời này trước mặt Mỹ Tĩnh!”

“Cô cho là tôi không dám hả?” Du Thật Cốc Nhất hét lên một tiếng, hắn ta gọi người bên cạnh mình rồi lập tức lên đảo.

Ánh mắt Fujiwara Xuân Nại lóe lên, cô ấy thêm dầu vào lửa: “Du Thật Cốc Nhất, Mỹ Tĩnh đã nói không hy vọng anh lên đảo.”

Du Thật Cốc Nhất giận quá hóa cười, hắn ta lười biếng trả lời Fujiwara Xuân Nại, cả đám người bừng bừng khí thế, dữ tợn như thế mà chuẩn bị lên đảo.

Vẻ mặt của mấy người phục vụ trên tàu đã trắng bệch: “Cô Xuân Nại, sao cô có thể để Du Thật Cốc Nhất lên đảo? Chắc chắn sẽ gây ra chuyện!”

“Các người cũng thấy rồi đó, tôi có thể ngăn được Du Thật Cốc Nhất sao? Còn không mau lấy thuyền nhỏ cho tôi, bây giờ tôi lập tức lên đó, tóm lại vẫn có thể ngăn cản.” Sắc mặt Fujiwara Xuân Nại lộ vẻ lo lắng, nói.

Mấy người phục vụ nghe vậy thì liên tục gật đầu, chuẩn bị thêm vài chiếc thuyền nhỏ.

Fujiwara Xuân Nại quay đầu liếc mắt ra hiệu với mấy người Khương Chi, mấy người họ cứ như vậy mà theo đuôi Du Thật Cốc Nhất(Yumayani Taniichi) lên đảo.

P/s: Hôm nay dừng ở đây nha cả nhà ơi, mai là truyện kết thúc rùi ah. Không biết mọi người có tò mò kết cục sẽ như thế nào không nè???

Bạn cần đăng nhập để bình luận