Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 836: Có Nơi Để Dùng

Chương 836: Có Nơi Để Dùng

Khương Chi trầm ngâm một lúc nói: “Không biết ông có biết xem phong thủy không?”

Trần Trung sững sờ, nói: “Tôi biết một chút, chỉ là tôi xem nhân tướng thì vẫn chính xác hơn.”

Khương Chi khẽ cười một tiếng: “Ồ, vậy thì đúng là tôi có một nơi muốn sắp xếp để ông đến đó, vừa đúng lúc chúng tôi muốn mở một xưởng dược, làm phiền ông đến đó tự mình làm chủ, nhiệm vụ của ông là hỗ trợ tuyển chọn một nhóm bác sĩ và dược sĩ trung thực, có năng lực.

Nếu Trần Trung đã nói mình xem tướng chính xác hơn thì để ông ấy tham gia phỏng vấn tuyển người thì không còn gì thích hợp hơn.

Trần Trung lúng túng ngẩng đầu, không ấy cũng không ngờ bản lĩnh này của mình có thể được sử dụng như thế,

Đuôi mắt của Khương Chi hơi nhếch lên: “Ông không muốn sao?”

“Không phải, không phải, chuyện này cô cứ giao cho tôi đi! Đồng chí Khương… Bà chủ yên tâm là được.” Trần Trung nhìn cô điềm tĩnh, ôn hòa như thế, trái lại vẫn dễ chung đụng hơn Thi Liên Chu rất nhiều. Dùng xem tướng để tuyển người đúng là rất hiếm lạ.

Ông ấy không yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng quãng đời còn lại của mình có thể giàu có một chút, không đến mức cả ngày cứ nơm nớp lo sợ là được.

Sau khi Khương Chi tán gẫu thêm vài câu với Trần Trung, ông ấy cũng rời đi.

Thi Liên Chu vẫn híp nửa mắt, hỏi: “Giữ ông ấy lại, em có tính toán gì?”

Trong mắt Khương Chi hơi lóe lên: “Em nghe nói thầy xem phong thủy đều có bản lĩnh, chúng ta và nhà họ Hoắc đã náo loạn đến mức cá chết lưới rách rồi, nếu bọn họ muốn dùng âm chiêu thì chúng ta bên này cũng có người để dùng.”

Xưa nay không có lợi thì không thức dậy sớm, cô đã giữ Trần Trung lại, tất nhiên phải có giá trị.

Mắt đen của Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, khóe môi hơi nâng lên: “Đến đại viện đón người à?”

Khương Chi gật đầu.

Đêm qua, hai người họ không trở về đó, xem chừng mấy đứa bé lại sắp nổi cáu rồi.

Vả lại lúc này có lẽ chuyện của Tưởng Nguyên Trinh đã khiến dư luận xôn xao rồi, nhà họ Tưởng sẽ không che giấu được chuyện này, mà ông bà cụ nhà họ Thi cũng không ngốc, chỉ cần hơi suy luận sẽ lập tức biết được chuyện khiến hai người họ rời đi ngay vào tối hôm qua chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến chuyện của Tưởng Nguyên Trinh.



Đại viện.

Hôm nay, đại viện rất náo nhiệt, lại là một ngày mà mọi người tập hợp.

Lúc Thi Liên Chu và Khương Chi đến nơi đã là giữa trưa, vừa đúng giờ cơm trưa.

“Mẹ! Hôm qua con đợi mẹ rất lâu, sao mẹ không trở về? Con còn tưởng mẹ lại đi một mình rồi.” Tiểu Qua ôm chân Khương Chi, ngửa đầu nhìn cô, giọng nói rất đáng thương.

Khương Chi sờ gương mặt nhỏ của Tiểu Qua, khẽ nói: “Là mẹ không đúng, hôm qua mẹ có việc gấp cần xử lý, hôm nay mới đến đón mấy đứa, một lát nữa, cha mẹ đưa các con về nhà, chịu không?”

Mấy đứa bé rất mau quên, vừa nghe Khương Chi nói lời này, Tiểu Qua đã hào hứng vỗ tay: “Được, được!”

Tiểu Ngự thấy Khương Chi không có chuyện gì thì bắt đầu khôi phục lại tính xấu của mình, nhóc con thấy dáng vẻ của Tiểu Qua như thế, lập tức nhịn không được mà liếc mắt: “Thằng nhóc không có tiền đồ, chỉ dỗ dành hai câu là hớn hở lại rồi.”

Tiểu Diệu mím môi nhỏ, cậu bé bất mãn kéo tay áo Tiểu Ngự, ra hiệu anh cả nói như vậy là quá đáng rồi.

Thế nhưng Tiểu Qua cũng không thèm để ý, cậu bé tiếp tục duỗi bàn tay hơi có thịt của mình ra, bóc mấy miếng trái cây trên đĩa, cho vào miệng ăn ngon lành.

Tiểu Tông vẫn không có cảm giác tồn tại như trước đây, cha mẹ không đến đón, cậu bé cũng không để ý, ngày qua ngày chỉ chơi rubik trong tay mình.

“Được rồi, mau ngồi vào dùng cơm thôi!” Cảm xúc của bà cụ không được tốt lắm, ánh mắt của bà ấy nhìn đến chỗ Thi Lam Chu đang trùm chăn và được Hạ Mộ Thanh ôm vai an ủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận