Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 755: Nguy Hiểm Rình Rập

Chương 755: Nguy Hiểm Rình Rập

Vốn dĩ cậu bé muốn ghé đầu lên cửa sổ nhìn nhưng chú lái xe không cho, chú ấy nói nguy hiểm. Vì sao lại nguy hiểm?

Cái đầu nhỏ bé của Tiểu Qua còn chưa hiểu nhưng cậu bé vẫn có thể nhìn ra Khương Chi vội vàng nên không dám hỏi nhiều.

Khương Chi hít sâu một hơi: “Quay lại huyện Thấm.”

“Vâng.” Mạnh Lam lên tiếng, nhấn chân ga, xe lập tức phóng lên đường.

“Anh cả lại chạy đến huyện Thấm rồi sao?” Tiểu Qua mím môi, trong lòng đang âm thầm mắng chửi người anh cả chạy loạn từ đông sang tây này.

Sắc mặt Khương Chi trở nên nghiêm trọng: “Không trở lại trấn Đại Danh nữa, đi thẳng từ huyện Thấm đến thành phố Thanh, rồi tiếp tục đến thủ đô.”

Vừa rồi cô lại vừa cảm nhận được ánh mắt u ám, tàn nhẫn quen thuộc kia, đôi mắt tràn ngập sát khí, giống như sắp xuất hiện ra trước mặt cô. Dưới tình hình thế này, nếu trở lại trấn Đại Danh chắc chắn không phải hành động sáng suốt.

Tuy Mạnh Lam không hiểu vì sao nhưng anh ấy là người chấp hành mệnh lệnh rất tốt: “Vâng!”

Đoạn đường từ Lan Hương đến huyện Thấm không xa lắm, chỉ hơn một giờ là đến nơi.

Xưởng luyện thép huyện Thấm.

Khương Chi đã quen đường, cô lập tức chạy đến nhà của Cận Phong Sa, vừa gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng nói có vẻ uể oải của Tiểu Ngự: “Ai vậy?”

Khương Chi nhẹ nhàng thở ra, xem ra không xảy ra chuyện gì lớn cả.

Tiểu Ngự mở cửa, vừa nhìn thấy Khương Chi, ánh mắt không khống chế được vui mừng nhưng nhóc con lập tức cau mày, hô lớn: “Mẹ đến đây làm gì? Chẳng phải mẹ không cần con nữa sao? Mẹ đi đi! Sau này cũng không cần đến nữa, con sẽ sống chung với lão Cận.”

Khương Chi nghe mấy lời nói phản nghịch của nhóc con này thì không muốn giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Đi theo mẹ đến thủ đô.”

Tiểu Ngự sững sờ, chợt quay người lại, muốn đóng cửa.

Khương Chi nhanh tay lẹ mắt đã đẩy cửa ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Mẹ không phải đang thương lượng với con.”

“Con không muốn đi! Con không muốn đến thủ đô! Con chỉ muốn sống chung với lão Cận! Mẹ làm gì vậy? Đừng kéo con! Đừng kéo con! Lão Cận, mau đến cứu con!” Tiểu Ngự không ngừng la hét, giãy dụa, kêu trời gọi đất.

Động tĩnh bên này quá lớn khiến không ít hàng xóm đã nhô đầu ra nhìn.

Bây giờ Khương Chi không khác gì một người quen trong xưởng luyện thép, hầu hết mọi người đều biết cô nên khi nhìn thấy Tiểu Ngự đang giãy dụa, họ cũng không biết nên nói gì, dù sao người ta cũng là mẹ con ruột, những người ngoài như họ quản chuyện của người ta làm gì.

“Mẹ không được kéo con!” Tiểu Ngự bắt đầu dùng tay đấm, chân đá, dáng vẻ kia giống như Khương Chi là kẻ thù giết cha mình.

Lông mày Khương Chi nhíu chặt, đột nhiên nói: “Không được làm loạn nữa!”

Tiểu Ngự lập tức khóc nhưng đôi mắt đầy nước mắt gắt gao nhìn Khương Chi, hai tay nắm chặt, dáng vẻ trẻ con khó bảo cực kỳ đáng ghét.

Khương Chi thở ra một hơi, cô cố gắng hòa hoãn lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Bây giờ đang có chuyện quan trọng, không phải lúc con có thể làm loạn. Con phải đến thủ đô, chờ tới lúc từ thủ đô trở về, con muốn ở lại với Cận Phong Sa thì ở, mẹ sẽ không xen vào nữa.”

Nói xong, cô kéo tay Tiểu Ngự đi thẳng ra ngoài khu nhà ở.

Cô vừa kéo theo Tiểu Ngự không muốn đi xuống lầu thì Cận Phong Sa nghe người ta nói cũng đã chạy đến. Cận Phong Sa vội vàng chạy đến đây, đầu tóc rối bời, trên trán đầy mồ hôi, nhìn thấy Tiểu Ngự không có việc gì nên mới yên tâm.

Cận Phong Sa thở hổn hển: “Chuyện gì thế này?”

“Có chuyện phiền phức, anh không bảo vệ được nó.” Khương Chi nhìn quanh bốn phía, tinh thần cô căng đến cực điềm, còn cố gắng kéo Tiểu Ngự ra sau lưng, chỉ sợ viên đạn sẽ bay ra từ hướng nào đó.”

Cận Phong Sa im lặng nhưng thấy dáng vẻ căng thẳng của Khương Chi nên biết cô không nói đùa.

Anh ấy vừa không hiểu gì vừa cảm thấy mất mát, vì không muốn Dư Hồng Mai làm phiền nên Cận Phong Sa đã phí hết sức lực để dẫn Tiểu Ngự quay lại huyện Thấm, vốn chỉ muốn “cha con” bọn họ có thể sống cuộc sống như trước kia, không ngờ lại thế này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận