Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 753: Bảo Vệ Mấy Đứa Nhỏ

Chương 753: Bảo Vệ Mấy Đứa Nhỏ

“Thị trấn Đại Danh đã không còn an toàn nữa, bà chủ vẫn nên đến thủ đô thôi! Thủ đô được cai quản nghiêm ngặt, người của tổ chức Sơn Khẩu không dám tùy tiện đến gần.” Vẻ mặt Mạnh Lam rất nghiêm túc, đối mặt với những sát nhân thuộc phần tử bạo lực liều mạng này, anh ấy cũng rất đau đầu.

Khương Chi bình tĩnh gật đầu, trong mắt còn lóe lên sát ý.

Nhà họ Hoắc khinh người quá đáng!

Xem ra cô nên đưa mấy đứa bé đến thủ đô ở một thời gian thôi.

Mặc dù cô có bản lĩnh nhưng hai tay cũng khó đấu lại bốn tay, khó tránh khỏi có lúc sơ suất, nếu vì sơ sẩy mà tạo thành thương tổn gì đó cho mấy đứa bé, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn.

Huống hồ còn là sát thủ chuyên nghiệp nên cô cũng không có lòng tin chắc chắn.

Mạnh Lam thấy cô chịu nghe lời mình khuyên thì nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp, ngày mai hoặc ngày mốt phải lập tức đi ngay.”

Môi đỏ của Khương Chi nhẹ mím lại, cô gật đầu nói: “Được!”

Cô không phải người lỗ mãng, cũng không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nếu nhà họ Hoắc đã quyết tâm muốn giết cô mà dùng tiền mua mạng cô, đối mặt với bọn sát thủ chuyên nghiệp thì cô khó có khả năng chạy thoát.

Cho dù cô giỏi dùng súng, bản lĩnh tốt nhưng thủ đoạn một kích tất giết chết thì vẫn chưa được.

Trong lúc hai người nói chuyện, tên lưu manh cầm đầu thở phào nhẹ nhàng. Hắn nghe cuộc đối thoại của hai người họ thì biết họ sẽ không ở lại trấn Đại Danh này nữa, nếu như vậy hắn cũng không cần dính dáng vào chuyện này nữa.

Hắn vừa nghĩ đến đây thì ánh mắt lạnh lùng của Khương Chi đã đảo qua người hắn: “Quay về thủ đô thì đưa tên này theo.”

Mạnh Lam gật đầu, đưa tay xách cổ áo tên cầm đầu lên, ánh mắt ghét bỏ khi nhìn thoáng qua đũng quần hắn.



Khương Chi trở lại trấn Đại Danh, tự mình đến nhà trẻ đón mấy đứa bé.

Nhà họ Hoắc quyết tâm muốn đưa Tiểu Tông đi, tất nhiên sẽ không chỉ ra tay hại người mà để nhà trẻ gió êm sóng lặng.

“Sao vậy mẹ? Có phải mẹ không vui không?” Tiểu Diệu ngồi trên ghế nhìn Khương Chi, vẻ mặt cậu bé lo lắng.

Khương Chi im lặng một lát mới ngước mắt lên nhìn về phía Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Ngày mai, các con đi theo mẹ đến đón Tiểu Ngự về, sau đó chúng ta cùng đến thủ đô, được không?”

Vốn dĩ cô muốn để Tiểu Ngự bị dạy dỗ một phen, sau đó mới ra mặt dẫn nhóc con đó về nhưng với tình hình nguy hiểm trước mắt này, cô không quản đến chuyện dạy dỗ Tiểu Ngự nữa, việc cấp thiết nhất vẫn là đưa mấy đứa bé đến thủ đô, dù sao ở lại trong nhà họ Thi vẫn an toàn hơn ở trấn Đại Danh.

Nếu chỉ mỗi Tưởng Nguyên Trinh, Khương Chi cũng không cần làm đến mức này nhưng nếu có nhà họ Hoắc nhúng tay vào, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhà họ Hoắc đâu phải một gia đình thương nhân nhỏ bé tầm thường, nhất là khi người muốn đối phó với cô lại là đại phòng đang cầm quyền của nhà họ Hoắc, nhìn tình hình hôm nay cũng đủ biết bọn họ tàn nhẫn độc ác thế nào.

“Thủ đô? Chúng ta sắp đi tìm cha sao?” Tiểu Qua vừa nghe nói sắp đi thủ đô thì phấn khởi đến mức nhảy khỏi ghế.

Sắc mặt vui vẻ của Tiểu Qua khiến gương mặt vẫn căng cứng của Khương Chi được thả lỏng, cô khẽ cười nói: “Đúng vậy! Có vui không?”

“Ừm! Vui! Cực kỳ vui! Con nhớ cha rồi!” Tiểu Qua liên tục gật đầu mà không hề che dấu sự yêu thích của mình dành cho Thi Liên Chu.

Tiểu Diệu chi mím môi nhỏ, rất lâu sau đó mới hỏi một câu: “Vậy chúng ta không đi học nữa sao?”

Cậu bé hơi bối rối. Nếu không đi học thì không có kiến thức, vậy cậu bé có bị biến thành kẻ đần không?

Khương Chi chớp mắt, cô đưa tay xoa đầu Tiểu Diệu, dịu dàng nói: “Nếu con muốn đi học thì đến thủ đô, để cha đưa các con đến trường ở thủ đô, được không?”

Tiểu Diệu nhìn Khương Chi, cố gắng khẽ gật đầu, trông cậu bé không vui lắm.

Tiểu Tông vẫn nắm chặt rubik, cậu bé nghiêng đầu, giọng nói lại không nhanh không chậm: “Anh cả đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận