Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 845: Mời Cưới

Chương 845: Mời Cưới

“Đứa nhỏ nghịch ngợm sao? Đứa nhỏ nghịch ngợm là gì vậy mẹ?” Giọng nói mơ màng của Tiểu Qua vang lên, cậu bé vừa mới ngủ dậy, sau đó lại ngáp dài.

Khương Chi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Tông đang ngồi trên giường ngơ ngác và Tiểu Qua đang dụi mắt, mở miệng ngáp dài, cô cười nói: “Dậy hết rồi đó à.”

“Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết đứa nhỏ nghịch ngợm là gì đâu.” Tiểu Qua nhảy xuống giường, chạy đến chỗ Khương Chi, ôm chân cô làm nũng, sự tò mò tràn ngập trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của cậu bé.

Mí mắt Khương Chi giật giật, cô suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Đứa nhỏ nghịch ngợm chính là. . . tùy tiện bỏ nhà đi.”

Nghe vậy, Tiểu Ngự càng cúi đầu thấp hơn.

Cậu bé biết rằng mình đã trở thành đứa nhỏ nghịch ngợm khiến người ta ghét.

Tiểu Tông ngồi ở trên giường, vẫn còn đắp chăn nhỏ trên người, cậu bé nhìn về phía Tiểu Ngự, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Anh cả, ngoan.”

Khương Chi nghe vậy, cười nói: “Bây giờ Tiểu Ngự đã ngoan hơn rất nhiều rồi.”

Nếu là lúc trước, Tiểu Ngự nghe thấy cô nói như vậy chắc chắn sẽ trả lời một cách mỉa mai, sau đó hét lớn, sao cậu bé có thể im lặng nghe cô nói như bây giờ?

Cô cũng không muốn la rầy Tiểu Ngự, nhưng tính tình của Tiểu Ngự phải được kiềm chế, nếu không cậu bé có thể sẽ trở thành người không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ăn chơi trác táng, gây chuyện thị phi với đám bạn bè không ra gì như trong tiểu thuyết.

Ban đầu cô định sẽ để Tiểu Ngự đi theo bên cạnh Cận Phong Sa sau khi bọn họ trở về, nhưng bây giờ Cận Phong Sa xảy ra chuyện, cô vẫn phải gánh vác trách nhiệm làm mẹ và dạy dỗ Tiểu Ngự thật tốt.

Năm mẹ con ở trong phòng nói chuyện một lúc thì Ôn Hoa Anh đến gõ cửa.

Khương Chi nhìn nụ cười trên mặt bà Thi, cô hỏi: “Mẹ, sao vậy? Có chuyện vui gì sao?”

Ôn Hoa Anh mỉm cười để thiệp mời vào trong tay Khương Chi, cười nói: “Nhà họ Cố gửi thiệp mời, nói rằng ngày mai chị gái của Cố Tuyển đính hôn, mời cả nhà chúng ta đến đó ăn tiệc.”

Lông mày Khương Chi khẽ động: “Chị gái của Cố Tuyển?”

Ôn Hoa Anh gật đầu nói: “Đúng vậy, con chưa từng gặp đúng không? Con bé giống cha, không đẹp giống như Cố Tuyển, nhưng lại hơn ở chỗ tính tình thận trọng phóng khoáng, là một cô gái không tệ, con đến Bắc Kinh cũng không có bạn bè gì, cũng có thể qua lại với con bé nhiều hơn.

Lúc bà Thi nói mấy chữ “không đẹp bằng A Tuyển” thì bà ấy còn cố tình hạ giọng, giống như đang tám chuyện vậy.

Khương Chi buồn cười nhìn bà ấy.

Cố Tuyển là một người có vẻ ngoài đa tình, thật sự rất tuấn tú khiến người khác yêu mến, nếu không thì trong tiểu thuyết, anh ấy đã không khiến nữ chính Thi Nam Châu nhớ mãi không quên, nếu không phải vì hai người bọn họ chênh lệch tuổi tác quá lớn thì Cố Tuyển cũng là một sự lựa chọn rất tốt để làm chồng Thi Nam Châu.

“Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi chung, bây giờ con và lão ngũ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, mẹ phải giới thiệu con với mọi người mới được, con đừng sợ, ngày mai con cứ đi theo mẹ là được rồi!” Bà Thi nói xong thì cầm thiệp mời rời đi.

Khóe môi Khương Chi hơi cong lên.

Chị gái của Cố Tuyển, Cố Trừng, cũng không phải là người vô danh.

Mẹ Cố tay cầm tay, tự mình nuôi dạy Cố Trừng, cho nên tính tình cô ấy giống hệt mẹ, cũng không có gì không tốt, thật sự đúng như lời bà Thi nói, cô ấy là người thận trọng phóng khoáng, nhưng nếu cô nhớ không lầm thì Cố Trừng cũng thích Thi Liên Chu.

Trong tiểu thuyết không có cô, nhưng lại có Cố Trừng.

Mặc dù Cố Trừng không điên cuồng theo đuổi Thi Liên Chu như Tưởng Nguyên Trinh, nhưng cô ấy vẫn một lòng thích Thi Liên Chu, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại sắp đính hôn rồi, chuyện này không hề xảy ra trong tiểu thuyết, có vẻ cô đã thay đổi rất nhiều diễn biến và cốt truyện.

Nghĩ đến đây, Khương Chi không nhịn được mà khẽ bĩu môi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận