Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1061: Anh Cho Rằng Tôi Sẽ Cuốn Lấy Anh Sao?

Chương 1061: Anh Cho Rằng Tôi Sẽ Cuốn Lấy Anh Sao?

Nghĩ như vậy anh ta cũng cảm thấy mình làm anh trai nhưng thật sự quá vô sỉ.

Bà cụ đưa tay xoa thái dương, thở dài, hỏi: “Lão tứ, con nói đi con chuẩn bị làm thế nào? Xem như ly hôn đi, vậy Nguyên Hương sẽ thế nào? Đứa nhỏ sẽ ra sao? Con chuẩn bị làm gì cho người phụ nữ ngoài kia?”

Thi Hoàn Chu mấp máy môi một lúc, nói: “Mấy năm nay con cũng tích góp được một số tiền, sau khi ly hôn, con sẽ chuyển hết cho Nguyên Hương, bao gồm cả nhà, xe ở nước ngoài, xem như đền bù tổn thất cho cô ấy.”

Bà cụ ngẩng đầu nhìn thẳng Thi Hoàn Chu: “Còn đứa nhỏ?”

“Đứa nhỏ…” Thi Hoàn Chu hơi ngừng lại. Người vô tội nhất trong này không phải ai khác chính là đứa nhỏ trong bụng Cao Nguyên Hương, đưa nhỏ còn chưa được sinh ra, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới bao la này thì cha mẹ đã ly hôn rồi.

Cổ họng Thi Hoàn Chu bỗng nhúc nhích, anh ta tiếp tục nói: “Đứa nhỏ thuộc về con, con sẽ thuê người chăm sóc nó thật tốt.”

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng, băng giá từ trên lầu vang vọng xuống: “Tôi sẽ phá bỏ đứa nhỏ này!”

Thi Hoàn Chu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cao Nguyên Hương đứng ở đầu bật thang, sắc mặt anh ta trắng bệch.

Ôn Hoa Anh cũng tái mét, bà ấy vội vàng nói: “Nguyên Hương, con không nghe lọt tai những lời mẹ vừa nói với con sao?”

Vẻ mặt Cao Nguyên Hương hơi động đậy, khóe môi nhếch lên: “Mẹ, con không hy vọng con của con sẽ giống con, con không hy vọng nó sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, nếu cha của đứa nhỏ đã quyết định ly hôn với con, con giữ lại đứa nhỏ mới khiến nó khổ sở hơn.”

Cô ta nhìn về phía Thi Hoàn Chu: “Tuy tôi ly hôn nhưng tôi cũng phải khiến anh khốn khổ gấp một vạn lần!”

Dứt lời Cao Nguyên Hương nhắm mắt, đạp chân vào hư không.

“Đừng!”

“A!”

“Nguyên Hương đừng!”

“…”

Sắc mặt của mọi người ở dưới lầu đều tái nhợt, tất cả khàn giọng gào lên.

Lúc này một cánh tay mảnh khảnh chụp lấy cổ tay Cao Nguyên Hương, giữ chặt cô ta lại.

Sắc mặt Khương Chi rất khó coi, cô vừa nghe thấy tiếng động thì chạy ra đây, suýt nữa đã xảy ra chuyện rồi.

Nhưng cho dù thế nào, Cao Nguyên Hương vẫn ngã xuống, bụng đập vào tay vịn của cầu thang, máu tươi nhanh chóng tràn ra từ trên người cô ta, chảy xuống từng bậc thang, ai nhìn thấy cũng giật mình.

Cao Nguyên Hương đau đớn, cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ta nhìn Khương Chi, sau đó mới quay đầu về phía Thi Hoàn Chu đang chạy lên lầu, giọng nói băng giá, rất dọa người: “Anh cho rằng tôi sẽ quấn lấy anh sao?”

Thi Liên Chu chậm hơn một bước, mắt thấy Khương Chi kéo lấy Cao Nguyên Hương, bản thân anh cũng lảo đảo theo, lông mày đã cau chặt lại.

Vì Thi Hoàn Chu quỳ quá lâu nên hai chân anh ta đã tê dại, kể cả đập đầu gối xuống bậc thang cũng không biết đau, anh ta chỉ nhìn Cao Nguyên Hương.

Sau cùng, Thi Ninh Chu ôm Cao Nguyên Hương chạy đến bệnh viện của đại viện.

Người ở trong đại viện đều không phải người bình thường nên dụng cụ thiết bị trong bệnh viện đều là những thứ tối tân và cao cấp nhất quốc gia. Từ nhà họ chạy đến bệnh viện trong đại viện cũng chỉ hai ba bước nhưng trên đường đi lại đụng phải không ít người, ai nấy nhìn thấy Cao Nguyên Hương cũng giật mình.

Thi Hoàn Chu mờ mịt đi theo Thi Ninh Chu, anh ta cũng không hiểu làm thế nào lại thành ra thế này.

Cả nhà đều sợ hãi đến choáng váng, kéo nhau đến bệnh viện.

Khương Chi cũng đi theo nhưng cô không dám chạy.

Thi Liên Chu vẫn muốn chỉ trích cô vài câu nhưng bây giờ nhìn thấy sắc mặt cô không tốt nên chỉ mím môi, nắm chặt tay cô, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận