Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 441: Mua Đất Nền

Chương 441: Mua Đất Nền

Cô dự định mua đất trong thôn, xây dựng lại căn nhà nhỏ ở nông thôn, bất kể sau này có ở lại hay không, đối với mấy đứa nhỏ mà nói là một kỷ niệm khó nói thành lời, cho dù sau này đến Thượng Kinh, thỉnh thoảng trở về thôn Khương gia, xem như là về quê nghỉ hè.

Quan trọng nhất chính là, cô cần phải lên núi Chi Tử thu hoạch cây dại.

Mấy thôn dân này tính tình chất phác, cùng họ kết giao cũng không hại gì.

Điền Hoán Mai dọc đường cười ha hả, nhanh chóng dẫn Khương Chi tìm được Khương Đức Hải.

Bà ấy vội kêu to: “Ông Khương! Ông Khương!”

Khương Đức Hải trên đầu đội mũ rơm, kéo ống tay áo đang gieo hạt, nghe được tiếng động ngẩng đầu, điếu thuốc trên miệng rơi tàn tro xuống xoạch xoạch, ông ấy liếc mắt một cái đã thấy được Khương Chi đứng ở bên cạnh Điền Hoán Mai, kinh ngạc chớp mắt một cái.

Khương Đức Hải buông hạt giống trong tay xuống, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, chắp tay sau lưng bước tới.

Khương Chi mặt mỉm cười, kêu một tiếng: “Chú Đức Hải.”

“Ai!” Khương Đức Hải trả lời, lại nói: “Con bé này, vừa mới đi vài ngày, gặp chuyện gì phiền phức cũng đừng tự chịu một mình, nói đi, mọi người có thể giúp chắc chắn sẽ giúp đỡ, đều là thôn Khương gia cả.”

Khóe môi Khương Chi khẽ cong, gật đầu nói: “Cháu biết, không phải cần giúp đỡ cháu liền tới tìm chú Đức Hải sao.”

Khương Đức Hải nhìn cô một cái, giọng điệu chắc chắn: “Cháu tới là vì chuyện căn nhà của cháu đúng không?”

Điền Hoán Mai đứng bên cạnh vừa nghe thấy, vỗ tay một cái kêu lên: “Bây giờ thím mới nhớ, căn nhà của cháu đã sập vài ngày rồi, để nghĩ lại làm sao giờ, hay là xây lại cái nữa?”

Khương Chi vui vẻ cười nói: “Thím nói đúng, cháu đang muốn nhắc tới, vì thế đến đây hỏi chú Đức Hải một chút, có thể bán cho cháu một cái nền nhà không.”

Đất nền ở nông thôn nhìn chung đều là do nông dân hoặc cá nhân sử dụng làm nơi ở, thuộc về tổ chức kinh tế tập thể nông thôn.

Cô muốn chiếm đất đó xây nhà lần nữa, cần phải trả một cái giá nhất định, nếu không sau này cô sẽ không thể xác định được quyền sở hữu ngôi nhà.

Điền Hoán Mai lắp bắp kinh hãi: “Gì? Cháu muốn mua một miếng nền nhà sao?”

Người trong thôn đều xây nhà trên đất được thừa kế từ tổ tiên, rất ít người đề nghị mua đất, hơn nữa không lâu sau nữa có chế độ cải cách ruộng đất, sẽ không thể tiến hành mua bán đất nền được nữa, chỉ có thể chuyển nhượng hoặc đổi đất nền thành nhà ở.

Đất ở nông thôn không đáng tiền, đương nhiên cũng bao gồm đất nền, nhưng mà mọi người xây nhà đều tùy tiện chọn một khu đất rồi xây nhà lên, ai lại đi làm chuyện thừa là đề nghị mua đất? Với lại dù đất rẻ nhưng nếu có diện tích lớn thì giá cũng không hề rẻ.

Khương Chi gật đầu, nhân tiện hỏi: “Vâng, không biết đất nền thôn chúng ta bao nhiêu tiền một mét vuông?”

Khương Đức Hải lại xoạch xoạch hút mấy hơi thuốc, lắc đầu nói: “Đất nền không đáng giá, thôn ta tính xuống là mười mấy đồng một mét vuông, ít hơn rất nhiều so với trong huyện mấy trăm đồng tiền, nhưng nếu thật sự tính thì đó cũng là một khoản chi phí lớn.”

“Mười mấy đồng tiền một mét vuông?” Khương Chi như suy nghĩ gì đó.

Nhà cửa ở thập niên 80 còn rất rẻ, nhân cơ hội này mua một số lượng lớn bất động sản, trong tương lai sau vài chục năm, sẽ mang tới lợi nhuận khổng lồ, cho dù chỉ là một bà chủ cho thuê nhà bình thường thì cũng đủ nuôi sống bốn đứa nhỏ.

Khương Chi bình tĩnh lại, khẽ cười nói: “Cháu khoanh vùng một miếng đất, chúng ta tính xem bao nhiêu mét vuông, xác định xong cháu sẽ tìm người xây nhà”.

Động tác hút thuốc của Khương Đức Hải dừng một chút: “Cháu thật sự muốn mua sao?”

Hiện giờ đất đai đều thuộc về nhà nước, nếu thật sự muốn bán đi một miếng lớn, tiền nhận được phải chia cho từng nhà, cứ như vậy, mọi người lại được ăn thêm mấy bữa lương thực tinh, ăn thêm được mấy miếng thịt heo.

Nhất thời, Khương Đức Hải nhìn Khương Chi với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Đột nhiên ông ấy cảm thấy trong khoảng thời gian này trong thôn đã xảy ra rất nhiều biến đổi, những thay đổi này đều bắt nguồn từ cô gái trước mặt này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận