Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 637: Lòng Dạ Nhỏ Mọn

Chương 637: Lòng Dạ Nhỏ Mọn

Sở Khác bật cười ha ha một tiếng: “Được rồi, chỉ là lời trẻ con nói thôi, cậu đừng so đo, sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy?”

Thi Liên Chu quay đầu nhìn vào mắt Sở Khác, tiếng nói vẫn thản nhiên: “Cậu lập lại một lần nữa xem!”

Sở Khác co rút người lại, anh ấy đưa tay lên miệng mình làm một động tác kéo khóa, tự động lùi lại hai bước mà không nói thêm lời nào nữa.

Thi Liên Chu cất bước đi đến cạnh Khương Chi, ôm cô ngồi xuống.

Hồ Mỹ Hoa lẳng lặng cười một tiếng. Nhìn dáng vẻ này của lão ngũ nhà họ Thi thì đúng là thật rồi, xem ra thật sự là sắp kết hôn rồi. Ài, tính ra thì đàn ông độc thân của thủ đô đã mất đi một người, bao giờ mới đến lượt con trai của bà đây?

Mấy người họ ngồi xuống còn chưa được bao lâu thì bác sĩ Trương là cha của Trương Nhân và Lê Cần cha của Lê Đăng Vân đã đến nơi.

Hai người họ cùng đến chào hỏi Ôn Hoa Anh, đồng hành với họ còn có Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ.

Đã lâu rồi Khương Chi mới gặp lại Lê Đăng Vân, có lẽ vì anh ấy mặc u phục thẳng thớm, trên mặt lại tràn đầy ý cười nên khiến anh ấy trở nên tuấn lãng hơn trong quá khứ rất nhiều.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, Lê Đăng Vân bất mãn nói: “Khương Chi! Tôi đã tự mình chạy đến bệnh viện một chuyến để đưa thiệp mời cho cô nhưng cô lại nhờ Thiên Tứ chuyển lời đến cho tôi. Thế nào? Nói thế nào thì chúng ta cũng từng vượt qua mưa bom bão đạn, lẽ nào còn không đáng để cô đến đây một chuyến sao?”

Khương Chi khẽ cười nói: “Không phải đã đến rồi sao?”

Lê Đăng Vân liếc mắt: “Nhưng không phải vì nể tình tôi mà đến.”

Dứt lời, anh ấy nhìn về phía Thi Liên Chu. Phải đến gần đây Lê Đăng Vân với nghe đến chuyện Trương Nhân đối với Thi Liên Chu, dù sao Lê Đăng Vân cũng ở xa thủ đô, chỉ thỉnh thoảng mới đến nhà của Lê Sơ ở vài ngày nên chưa từng gặp Thi Liên Chu ở thủ đô bao giờ.

Trong lòng người phụ nữ mình thích lại yêu thích người khác khiến anh ấy khó chịu biết bao nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, vì theo Lê Đăng Vân thì Thi Liên Chu là một người đàn ông hoàn toàn xứng đáng để phụ nữ yêu thích.

Trương Nhân sẽ gả cho anh ấy, việc gì đã qua thì để nó qua thôi, anh ấy cũng không cần truy cứu nữa, ai bảo anh ấy thích Trương Nhân?

Nghĩ như vậy nên Lê Đăng Vân lập tức chìa tay ra: “Anh Thi, tôi là Lê Đăng Vân, lần trước gặp mặt ở trấn Đại Danh vẫn chưa thể chào hỏi đàng hoàng, anh chịu đến tham dự hôn lễ của tôi thì đúng là vinh hạnh cho tôi quá!”

Thi Liên Chu lười biếng khẽ gật đầu, anh cũng đưa tay ra bắt tay với Lê Đăng Vân, xem như cho người ta mặt mũi.

Sau đó bầu không khí lập tức lạnh xuống.

An Thiên Tứ đứng sau lưng Lê Đăng Vân, ánh mắt anh ấy phức tạp nhìn Khương Chi và Thi Liên Chu, trái lại Khương Chi vẫn rất thoải mái, không hề cảm thấy lúng túng khi bị đối tượng từng thầm thương trộm nhớ mình nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cô còn thản nhiên gật đầu chào An Thiên Tứ trước.

Thi Liên Chu cũng liếc mắt, nhìn thoáng qua An Thiên Tứ mà không nói gì.

Lê Sơ không hề hiểu sóng ngầm đang phun trào xung quanh, cậu ấy chỉ lặng lẽ đi đến sau lưng Khương Chi, đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo của cô: “Chị, em có lời này muốn hỏi chị, chị có thể đi đến chỗ khác với em không?”

Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, trong lòng cô có thể đoán được cậu ấy sẽ hỏi cái gì.

Chẳng qua vừa đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói nên mới nói một tiếng với Thi Liên Chu, sau đó đứng lên đi theo Lê Sơ.

Đi vào sân, Lê Sơ nhìn khắp bốn phía, thấy không có ai nữa cậu ấy mới ngập ngừng mở miệng: “Chị, em đã nghe chuyện của Trương Anh Tử, trong chuyện này đúng là cô ấy sai nhưng cũng vì có liên quan rất lớn đến những người trong nhà cô ấy, chị có thể tha thứ cho cô ấy không?”

Lông mày Khương Chi cau lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Cô ấy đã rời khỏi trấn Đại Danh rồi, chị có tha thứ cho cô ấy hay không thì có ý nghĩa gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận