Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 517: Cảm Thấy Nhẹ Nhõm

Chương 517: Cảm Thấy Nhẹ Nhõm

Ân Thiên Bật chống gậy đứng sang một bên, cũng không lên tiếng trách mắng Nguy Di, nhưng cũng không ngăn cản Hoắc Thế Vinh tự tìm đường chết.

“Hét to lên đi.” Nguy Di đưa tay ngoáy ngoáy tai, cười vui vẻ nói.

Thi Liên Chu cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, nheo mắt lại, giọng điệu trầm thấp nói: “Hoắc Thế Vinh, đứa trẻ này, tôi có thể mang đi được đúng không?”

Môi của Hoắc Thế Vinh hơi mấp máy, muốn từ chối, nhưng nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào phía mình kia, ông ta lại không dám nói lời từ chối, bầu không khí trong nháy mắt trở lên bế tắc, vẻ mặt Nguy Di nguy hiểm nhìn về phía ông ta, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu không trực tiếp để nhà họ Hoắc bớt đi một người thì sao nhỉ?”

Khương Chi ôm lấy Cẩu Tử vào lòng, dẫn theo thằng bé rời khỏi boong tàu, trẻ con tốt nhất không nên xem những cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Tuy nhiên trong lòng cô cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Dưới áp lực của Hội Tam Hợp, cũng không sợ nhà họ Hoắc không thả người, xem ra lần này Cẩu Tử có thể quay về cùng cô rồi.

Cuối cùng bốn đứa trẻ cũng có thể ở cạnh nhau, chặng đường này không biết tốn bao nhiêu thời gian nhưng lại tốn rất nhiều tâm huyết, chỉ mong tương lai sau này sẽ thuận lợi, không có nhiều trắc trở như vậy nữa.

Khương Chi ôm Cẩu Tử trở lại đại sảnh, khách khứa đều đứng trước cửa kính ló đầu ra nhìn về phía boong tàu, vẻ mặt vừa rụt rè vừa muốn tham gia cuộc vui.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, mọi người đều tản ra một lối đi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo chuyển động của cô.

Tiệc cưới hôm nay của nhà họ Hoắc hoàn toàn nguội lạnh, những rắc rối xảy ra sau đó khiến nhà họ Hoắc sứt đầu mẻ trán, đừng nói đến chuyện bắt đầu bữa tiệc, thậm chí khách mời còn không uống được một ngụm nước nóng.

Khương Chi ôm Cẩu Tử ngồi vào bàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, trong lòng cô cảm thấy hài lòng.

Cô nhẹ nhàng nói: “Con có đói không?”

Cẩu Tử không nói gì, cậu bé ôm khối rubik ngơ ngác nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.

Khương Chi không ép buộc cậu bé, với tình trạng này của Cẩu Tử có lẽ phải đến bệnh viện Bắc Kinh hoặc Thượng Hải khám thử xem, hy vọng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Lúc này, Triệu Cam Đường thoát khỏi tai mắt của người nhà họ Triệu, cô ấy lặng lẽ chạy đến, tìm kiếm xung quanh một lúc, hai mắt sáng lên, chạy về phía Khương Chi, hỏi với giọng lo lắng: “A Chi, cô có sao không? Nhà họ Hoắc không làm khó cô chứ?”

Khương Chi khẽ nhướng mày nhìn Triệu Cam Đường.

Lúc đầu cô giúp đỡ cô ấy trên máy bay, thứ nhất là vì giúp đỡ là chuyện nhỏ đối với cô, thứ hai là vì Triệu Cam Đường là người gốc Hồng Kông, cho nên ngay từ đầu cô đã có ý định lợi dụng cô ấy rồi, nhưng cô ấy lại rất chân thành, vẫn luôn đối xử tốt với cô.

Đó là điều cô đang nghĩ, nhưng cô không hỏi mà chỉ lắc đầu: “Không sao đâu.”

Cẩu Tử nhất định phải về với cô, có lẽ chậm nhất là ngày mai, bọn họ sẽ rời khỏi Hồng Kông, đến lúc đó cô và Triệu tam tiểu thư có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, cũng không cần phải thân thiết đến như vậy, dù sao sau này Triệu Cam Đường cũng sẽ gả vào nhà họ Hoắc.

Cô thực sự không có ấn tượng tốt với nhà họ Hoắc.

Triệu Cam Đường nghe thấy trong giọng điệu có sự xa lánh của Khương Chi thì cô ấy cắn môi, hơi nôn nóng mà nói: “A Chi, cô trách tôi vì nhà họ Hoắc sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận