Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 488: Anh Yêu Em

Chương 488: Anh Yêu Em

Nghe thấy tiếng động, Tạ Lâm mặc tạp đề cũng đi ra từ phòng bếp, anh ấy nhiệt tình thốt lên: “Đồng chí Khương!”

Hiện tại Tạ Lâm đã nghiêm túc xem Khương Chi là bà chủ, vì vậy ngoại trừ nhiệt tình thì trong giọng nói của anh ấy còn kèm vẻ nịnh nọt.

Khương Chi nhếch đuôi lông mày: “Thi Liên Chu còn chưa về à?”

“Ừ, cậu ấy có cuộc họp nên trễ hơn chút nữa mới có thể trở về.” Cố Tuyển cầm cái bánh bao trong tay, nói.

Khương Chi ngạc nhiên, cô rửa tay sạch sẽ và ngồi vào bàn: “Cuộc họp? Anh ấy cũng có kinh doanh ở Hồng Kông này sao?”

Cố Tuyển còn ngạc nhiên hơn: “Cô thế mà không biết hả? Cậu ấy không chỉ có công ty sản xuất phim đâu. Cô cho rằng cậu ấy dựa vào tài nguyên ở đâu để quay được nhiều bộ phim như thế? Chậc chậc! Con cái cũng đã có rồi mà cô còn không biết rõ của cải của cậu ấy.”

Khương Chi chỉ cười mà không nói.

Lúc đang ăn cơm, Cố Tuyển cũng không hề nhàn rỗi, anh ta nhìn cô dò xét: “Cô mới đi chợ đêm về à?”

“Ừ.” Khương Chi nhìn anh ấy.

Cố Tuyển vui vẻ nói: “Trên người cô có mùi đồ ăn vặt ở chợ đêm, lúc còn đi học ở đây, tôi cũng đến đó không ít lần.

Lúc nói chuyện, giọng nói của Cố Tuyển như đang hồi tưởng lại, có lẽ cuộc sống thời đại học khi ở Hồng Kông này của anh ấy có nhiều kỷ niệm rất khó quên.

Sau khi ăn tối xong, Thi Liên Chu vẫn chưa trở lại, Khương Chi cũng không tiếp tục ngồi ở phòng khách nữa, cô quay về phòng mình, tiếp tục viết bản thảo, còn tiện tay phác họa sơ bộ cho ngôi nhà ở nông thôn của mình, đợi sau khi trở về, cô sẽ thuê công nhân bắt đầu thi công.

Khương Chi bận rộn mãi cho đến mười giờ tối mà Thi Liên Chu vẫn chưa trở lại, cô cũng không có ý định chờ anh nên tắm rửa một cái, thay đồ ngủ rồi chui vào chăn, rất nhanh sau đó cô đã ôm chăn ngủ say sưa.

Khương Chi bị đánh thức bởi mùi rượu.

Cô mở mắt và nhìn thấy Thi Liên Chu ngồi cạnh giường nhờ vào ánh trăng, ngón tay anh đang vuốt ve môi cô, trên người mang mùi rượu.

Cô vuốt thái dương mình, duỗi người rồi ngồi dậy: “Anh về rồi à? Đã uống rượu hả?”

“Ừ.” Giọng nói của Thi Liên Chu hơi khàn nhưng vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác với giọng điệu hờ hững trước kia.

Khương Chi đưa tay sờ mặt anh: “Say rồi sao?”

Thi Liên Chu có thể cảm nhận được ngón tay tinh tế đang di chuyển trên mặt mình, đôi mắt đen của anh trở nên u tối, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Không. Anh đi tắm rửa đã.”

Dứt lời anh đã đứng lên, cởi bỏ chiếc áo khoác bị không khí lạnh bên ngoài ám vào, lấy khăn tắm rồi vào phòng tắm.

Khương Chi nghe thấy tiếng nước chảy thì hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô vén mái tóc đen nhánh của mình ra sau lưng, trên mặt ửng đỏ mất tự nhiên, cơ thể cũng căng thẳng.

Rất nhanh sau đó Thi Liên Chu đã ra khỏi phòng tắm, mái tóc của anh lộn xộn và mang theo hơi nước, trên người vẫn còn ướt.

Anh đi đến cạnh giường, vén chăn chui vào, lập tức đụng phải bắp chân ấm áp của Khương Chi. Chiếc giường chậm rãi lún xuống, anh không nằm xuống mà đang dựa vào đầu giường, cầm khăn lau tóc.

Khương Chi nằm im cứng đờ, cô đang cố gắng kìm chế trái tim nhảy lên kịch liệt, kể cả hít thở cũng phải cố nhẹ nhàng hơn.

Không biết qua bao lâu, bàn tay lạnh lẽo của Thi Liên Chu mới khoác lên lưng cô, ngay sau đó một cơ thể thon dài đã bao phủ lên người cô. Trong thoáng chốc, hô hấp của hai người đều dồn dập, bóng đêm khiến các giác quan được phóng đại ra, đến tiếng tim đập cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu khóa chặt Khương Chi bên dưới cơ thể mình, ngón tay thon dài của anh vuốt sợi tóc bên thái dương cô, anh cúi đầu, dán đôi môi mỏng của mình lên môi cô, mùi thơm giống nhau trên cơ thể hai người họ cùng lượn lờ khắp bốn phía.

Đó là hương thơm của tinh dầu thảo mộc, mùi thơm thoang thoảng, không nồng, không gắt, dần dần thấm vào ruột gan.

Đột nhiên Khương Chi nắm chặt ga giường, hô hấp như muốn ngừng lại, môi đỏ khẽ mím chặt.

Trong lúc mơ hồ, Khương Chi nghe giọng nói đã khàn của Thi Liên Chu nhưng đầy truyền cảm: “Khương Chi, anh yêu em.”

Đúng vậy, anh yêu cô gái bí ẩn này.

Rốt cuộc cũng loạn rồi!

Những ngôi sao lấp lánh, bóng đêm triền miên, trong phòng tràn ngập xuân sắc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận