Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1052: Được Sủng Ái Mà Lo Sợ

Chương 1052: Được Sủng Ái Mà Lo Sợ

Chẳng qua, mọi người sống chung hòa thuận vẫn tốt hơn là cãi nhau, Khương Chi đáp lại: “Chia sẻ niềm vui với chị dâu.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Thi Bỉnh Thiên đi xuống tầng.

“Cha.” Khương Chi chào.

“Ừ, trở về là tốt rồi, sau này đừng chạy theo thằng năm ra nước ngoài nữa, loạn lắm.” Thi Bỉnh Thiên ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn con dâu út, giọng nói nghiêm túc.

Khương Chi gật đầu, trả lời: “Vâng, con biết rồi.”

Bà Ôn trợn mắt: “Ông không thể nói mấy câu dễ nghe hơn à?”

Khuôn mặt Thi Bỉnh Thiên cứng lại, xấu hổ.

Ông liếc nhìn Khương Chi, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi ông nói chuyện nghiêm túc quá sao?

Khương Chi nhìn thấy động tác nhỏ của ông ấy, lén cười trộm.

Ôn Hoa Anh đánh Thi Bỉnh Thiên một cái, nói lớn: “Tôi nói cho ông biết, A Chi đang mang thai, Nguyên Hương cũng sắp sinh rồi, cả hai không thể chịu áp lực, ông đừng có dùng cái giọng huấn luyện binh sĩ để nói với con dâu tôi, ông nghe rõ chưa?”

Thi Bỉnh Thiên kinh ngạc nhìn Khương Chi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, ho khụ khụ hai tiếng, không nói gì nữa.

Khương Chi bật cười, ngẩng đầu liếc nhìn Cao Nguyên Hương, hai người đều đang cười trộm.

Trong chốc lát, không khí thù địch ngày xưa tiêu tan rất nhiều.

Đến đúng giờ ăn cơm, Thi Liên Chu trở về.

Thi Bỉnh Thiên vừa nhìn thấy con trai, hừ một tiếng, lười phản ứng.

Thi Liên Chu rất bình tĩnh, không cả nhấc mí mắt, ngồi bên cạnh Khương Chi, múc một bát canh đưa cho cô: “Còn chờ gì nữa? Không ăn mau đi.”

Khương Chi nhìn Thi Bỉnh Thiên, ừ một tiếng.

Hai cha con nhà này chất chứa oán hận đã lâu, không thể trong thời gian ngắn mà trở nên hòa hợp được.

“Em năm thay đổi thật rồi.” Cao Nguyên Hương uống sữa bò, ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, trong mắt vừa bất ngờ vừa hâm mộ.

Dù biết trước Thi Liên Chu là người si tình, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, vẫn không khỏi cảm thán, nếu là Thi Liên Chu của trước kia làm gì có chuyện múc canh cho người khác. Anh không hất luôn bát canh lên mặt người ta đã là may lắm rồi.

Ông Thi liếc nhìn, cười lạnh, phá đám: “Ha ha, có thay đổi cũng không thể nở hoa được.”

Thi Liên Chu cũng cười nhạt: “Trình độ chế nhạo người khác của cha đúng là càng lớn càng đi xuống.”

Khóe môi Khương Chi giật giật, hai cha con này đều không phải dạng vừa.

Khuôn mặt Thi Bỉnh Thiên đen lại, chuẩn bị nổi giận, đúng lúc này Tiểu Diệu mở miệng: “Cha, ông nội, mẹ đang mang thai, không thể tức giận, cũng không thể bị dọa sợ, hai người có thể ra ngoài cãi nhau không?”

Giọng của cậu bé ngây thơ, nhưng rất nghiêm túc, khiến ông Thi có hơi xấu hổ.

Thi Liên Chu vui vẻ, đưa tay xoa đầu Tiểu Diệu.

Tiểu Diệu ngây người, cậu bé chưa từng thấy cha đối xử dịu dàng với bọn họ như vậy, đột nhiên có cảm giác “được sủng ái mà lo sợ”.

“Ha ha, còn phải để thằng bé ra tay mới kiềm chế được hai cha con ông.” Bà Ôn cười tươi, gắp cho Tiểu Diệu một cái đùi gà lớn.

Bà ấy lại nghĩ đến chuyện ngày mai thằng tư sẽ trở về, hỏi: “Ngày mai, ai ra sân bay đón thằng tư với mẹ?”

Cao Nguyên Hương dừng đũa, ánh mắt lấp lánh.

“Cơ thể Nguyên Hương nặng nề, con đừng đi, mẹ sợ con say xe, con chờ ở nhà đi, mẹ chắc chắn sẽ dẫn thằng tư an toàn về cho con.” Ôn Hoa Anh trêu chọc nhìn Cao Nguyên Hương, nhưng ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Cao Nguyên Hương nghĩ lại, mỉm cười, gật đầu: “Vâng.”

Bà Ôn chuyển tầm mắt sang nhìn Thi Liên Chu, ý tứ rất rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận