Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 819: Khuyên Bảo

Chương 819: Khuyên Bảo

Hạ Mộ Thanh nhìn theo bóng lưng bà ấy, quay đầu nhìn Thi Lam Chu không nói gì, hỏi: “Mẹ giận em à?”

Tuy bà ấy không quá chiều chuộng người con gái này nhưng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất, bình thường cũng rất quan tâm. Nhưng xem con gái như vô hình giống như hôm nay thì đây là lần đầu tiên.

Cô ấy không phải kẻ ngốc, nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay thì không khỏi nhìn Thi Lam Chu thở dài.

Thi Lam Chu muốn mai mối Tưởng Nguyên Trinh gả vào nhà họ Thi cũng không phải là bí mật gì nhưng mấy năm nay cũng không có tiến triển. Giờ đây lão ngũ trưởng thành, cũng sắp kết hôn rồi, trong lòng cô ta thoải mái mới là lạ.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như hôm nay mà gây chuyện khiến Ôn Hoa Anh không vui thì đó là việc làm của kẻ ngu ngốc.

Hạ Mộ Thanh vỗ vai Thi Nam Hổ, nói với thằng bé: “Con ra ngoài chơi đi.”

Trong đại viện có rất nhiều trẻ con, Thi Nam Hổ đã từng đến đây nhiều lần cho nên vẫn có một vài người bạn nhỏ.

Cậu bé mím môi, nói: “Mẹ ơi, con muốn chơi với các em trai.”

Thi Lam Chu nghe thấy hai chữ “em trai” thì gân xanh trên tay liền nổi lên. Cô ta luôn cảm thấy người phụ nữ quê mùa kia thật là đáng ghét, dựa vào mấy đứa trẻ đã hoàn toàn đứng vững ở nhà họ Thi.

Hạ Mộ Thanh nhìn Thi Lam Chu, lắc đầu nói: “Lát nữa các em trai sẽ đến, con ra ngoài chơi một lát đi.”

“Vâng.” Thi Nam Hổ có hơi thất vọng nhưng tính tình còn trẻ con nên vẫn chạy ra ngoài chơi.

Thi Nam Hổ đi rồi. Thi Lam Chu mới mở miệng, trút hết nỗi lòng của mình: “Chị dâu, chị không biết đâu. Hôm nay em vừa đến, mẹ đã giả ốm dọa em, không muốn em ở nhà quấy rầy người phụ nữ đó. Chị nói xem, em còn chưa làm gì bảo bối của bà ấy thì đã bị bà ấy đề phòng như kẻ trộm vậy. Đây không phải là nhà em sao?”

Nói đến đây, cô ta càng thêm đau lòng, nước mắt rơi lã chã.

Hạ Mộ Thanh nghe cô ta nói xong liền lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta.

Cô ấy thở dài, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Lam Chu, chị đã gặp qua Tưởng Nguyên Trinh, cô ấy vừa xinh đẹp lại đoan trang nhưng tiếc là lão ngũ không thích. Em là người hiểu rõ em trai mình nhất nên chị không nói thêm nữa. Chỉ dựa vào việc lão ngũ không thích, em phải nhớ kỹ điều này.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên em dâu đến, chúng ta nên tiếp đón vui vẻ. Dù sao sau này cũng phải thường xuyên gặp mặt, để lại ấn tượng tốt cho nhau. Em và Nguyên Hương đều không vừa mắt nhau, chẳng lẽ còn định chọc giận Khương Chi nữa sao?”

“Nếu em đã biết mẹ thương lão ngũ, cũng thương Khương Chi, vậy em nên biết làm thế nào để mọi người đều hài lòng. Em phải biết rằng, Khương Chi đã sinh được bốn đứa con. Việc cô ấy vào nhà họ Thi là điều tất nhiên, không ai có thể ngăn cản được.”

“Lam Chu, em đã không còn là trẻ con nữa, làm những chuyện khiến người khác chán ghét không những không được chú ý mà còn sẽ mất lòng người.”

“Em hiểu ý chị chứ?”

Hạ Mộ Thanh vẫn còn một chút cảm tình với Thi Lam Chu, cũng không muốn để cô ta làm hỏng ngày trọng đại hôm nay nên mới dùng lời nhỏ nhẹ phân tích rõ ràng giữa lợi và hại, tránh cho cô ta tiếp tục gây chuyện.

Thi Lam Chu bị lời nói của Hạ Mộ Thanh khiến cho sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu cũng không nói gì.

Ý nghĩ nhỏ nhặt của cô ta đều bị Hạ Mộ Thanh nói ra một cách triệt để. Đúng vậy, cô ta biết nếu hôm nay gây chuyện thì sẽ ra sao, cũng biết Ôn Hoa Anh không thích cô ta lắm. Nhưng bà ấy càng che chở Khương Chi thì cô ta lại càng không hài lòng, càng muốn quấy nhiễu khiến mọi người đều không thoải mái.

Nhưng giống như Hạ Mộ Thanh nói, cách làm này là ngu ngốc nhất.

“Cái cần nói chị đều đã nói rồi, em tự suy nghĩ cho kỹ đi. Chị vào bếp giúp mẹ nấu cơm.” Nói xong, Hạ Mộ Thanh liền xắn tay áo đi vào bếp.

Thi Lam Chu cúi đầu, chìm vào suy nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận