Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1016: Chưa Kịp Phản Ứng

Chương 1016: Chưa Kịp Phản Ứng

Khương Chi còn cho rằng anh sẽ vui mừng như điên, nghĩ đến hình ảnh anh sẽ bất ngờ, sửng sốt và rất nhiều biểu cảm khác nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy anh nói một chữ ‘ừ’ một tiếng vô cùng bình tĩnh sau khi nghe cô thông báo mình mang thai.

Khương Chi không nhịn được xích lại gần anh hơn, gần như cô phải lập lại một lần nữa: “Này, em mang thai rồi. Này!”

Thi Liên Chu lẳng lặng nhìn cô một lát, anh lại khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Ừ.”

Khóe miệng Khương Chi co rút. Thôi bỏ đi!

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn kiểu người nhưng chỉ có một kiểu người mới lạ như Thi Liên Chu.

Cô sờ lên bụng mình, hơi buồn rầu nói: “Em đói rồi nhưng em không muốn ăn gì cả.”

“Ừ.”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô nhìn về phía anh, chọc ngón tay vào gương mặt lạnh lùng, không hề có biểu cảm của anh. Lúc này cô mới xác định không phải anh không có phản ứng mà là anh chưa kịp phản ứng.

“Ha ha, anh thật buồn cười!” Khương Chi cười nghiêng cười ngã, còn không nhịn được mà lấy máy ảnh ra chụp vài tấm.

Cô cảm thấy lần này mình đã nhìn thấy một gương mặt rất mới lạ của Thi Liên Chu, cảm giác giống như đào được bảo vật.

Khương Chi cầm ảnh chụp trong tay mình, trên đó là gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng của một người đàn ông, mặc dù môi anh đang mím lại trông rất hờ hững nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại lộ vẻ ngây ngốc mà hiếm khi nào nhìn thấy, giờ phút này trông anh có cảm xúc như một người bình thường hơn rồi.

“Em thật sự vui quá!” Khương Chi cười, cô ngửa đầu, thân thiết hôn lên đôi môi nhỏ của Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu nhìn cô, đáy mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Thật sự không muốn ăn gì sao?” Anh vuốt lưng cho Khương Chi, giọng nói rất nhỏ, giống như sợ cô giật mình.

Khương Chi cất kỹ ảnh chụp, che miệng ngáp một cái, mệt mỏi tựa đầu vào vai Thi Liên Chu: “Em ngủ một lát.”

Thi Liên Chu nhẹ nhàng ôm eo cô, động tác vừa cẩn thận vừa vừa dịu dàng, anh chỉ muốn để cô ngủ thoải mái, dễ chịu hơn.

Lúc này Khương Chi cảm thấy mình đã mệt sắp chết rồi nên rất nhanh sau đó cô đã ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng hít thở rất đều.

Ánh mắt Thi Liên Chu nhìn vào gương mặt của Khương Chi nhưng chỉ dừng lại trên mặt cô trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi chuyển xuống bụng cô, anh do dự một lát rồi đưa tay sang đặt lên bụng cô, tuy không cảm nhận được gì nhưng trong đầu anh vẫn có một cảm giác rất kỳ diệu.

Con sao?

Con của anh và cô.



Khương Chi bị một trận lắc lư đánh thức.

Cô mở mắt ra, đập vào mắt là đường cong hàm dưới rất lạnh lùng của Thi Liên Chu, anh đang ôm cô đi về phía một chiếc tàu du lịch loại lớn.

Lúc này sắc trời” rất tối.

“Tỉnh rồi à?” Thi Liên Chu ôm chặt cô hơn.

“Đây là đâu?” Khương Chi đưa tay ôm lấy cổ của Thi Liên Chu, thấp giọng hỏi một câu.

Thi Liên Chu lời ít ý nhiều: “Thuyền của nhà Fujiwara.”

Khương Chi bất ngờ. Thì ra giấc ngủ vừa rồi của cô không phải trong một thời gian ngắn, thì ra đã gặp thuyền của nhà Fujiwara rồi. Thế nhưng ngẫm lại thì có lẽ Thi Liên Chu đã gọi cho người của hội Tam Hợp trở về bẩm báo một tiếng nên lúc này Nguy Di mới ra ngoài đón người.

Cô không hỏi tiếp nữa, chờ đến khi lên đến boong tàu, Khương Chi ra hiệu cho Thi Liên Chu buông mình ra.

Thi Liên Chu nhìn cô, anh cũng không bướng bỉnh, vừa thả cô xuống thì Nguy Di đã bước đến đây, trên mặt anh ấy căng thẳng mà tái nhợt. Nguy Di đánh giá Thi Liên Chu từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới đấm vào vai anh: “Không có chuyện gì chứ?”

Thi Liên Chu liếc nhìn Nguy Di một cái, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý trào phúng: “Xem tình hình hiện tại thì cậu mới có chuyện.”

Nguy Di lườm anh. Có lẽ vì nhìn thấy Thi Liên Chu vẫn lành lặn, không bị thương, tinh thần còn rất tốt thì Nguy Di rất kích động, làm cho gương mặt tái nhợt của anh ấy cũng có chút màu sắc: “Biết trước trong miệng cậu chẳng nói ra được mấy lời hay ho nhưng cũng nên quan tâm mà hỏi thăm tôi hai câu chứ!”

Lúc này Fujiwara Xuân Nại đã bước ra từ sau lưng Nguy Di.

Cô ấy liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Trên thuyền nhiều người phức tạp, có gì thì vào trong rồi nói.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận