Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 927: Đúng Là Rất Ghê Gớm

Chương 927: Đúng Là Rất Ghê Gớm

Khương Chi chậm rãi đặt tách trà lên bàn, trào phúng nhìn Ân Đình, xùy cười một tiếng: “Chứng cứ của anh không được tính là chứng cứ nhưng ở chỗ tôi lại có chứng cứ có thể chứng minh anh có ý đồ muốn quấy rối tôi, mà thậm chí còn với người nhà tôi. Có muốn nghe thử không?”

Ân Đình và Trần Cẩm đều sửng sờ, bọn họ không biết Khương Chi lấy chứng cứ từ đâu ra.

Chung Thủy giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ông ta vội nói: “Chứng cứ sao? Đồng chí Khương có chứng cứ gì có thể chứng minh mình trong sạch thì mau lấy ra, nếu không cô cũng đành phải âm thầm chịu đựng ngậm bồ hòn làm ngọt mất thôi.”

Khi Chung Thủy nói lời này cũng xem như ông ta đang bất công rất rõ ràng.

Khương Chi lấy cây bút ghi âm trong ngăn kéo ra, ấn mở, giọng nói rõ ràng của Ân Đình đã vang lên.

[“Khương Chi à Khương Chi, cô cứ chờ đó cho tôi, đời này tôi không rút gân, nhổ xương cô thì tôi không làm người!”

“Tôi sợ quá!”

“Ôi…”

“Chẳng phải cô đã ngàn dặm xa xôi đi tìm con trai của mình sao? Chờ đến khi nhìn thấy thi thể của bọn nó, chắc cô không còn đắc ý như thế này đâu nhỉ?”

…]

Chỉ đơn giản ba câu đối thoại này cũng đã rõ ràng giữa Ân Đình và Khương Chi có thù oán với nhau nhưng người có ý muốn trả thù, còn muốn gây họa đến nhà người ta là Ân Đình, từng lời từng chữ độc ác của anh ta chui vào tai mọi người đứng ở đây, trong chớp mắt bầu không khí giống như chết lặng.

Khương Chi đưa bút ghi âm cho Chung Thủy, thản nhiên nói: “Sau buổi đấu giá kia, lúc đi trên đường tôi đã tình cờ gặp anh n đây.”

“Tôi và cô Trần bên cạnh hắn đều có hứng thú với đồ cổ nên đã hàn huyên thêm vài câu, chỉ là dường như anh n đây có nhược điểm gì đó nằm trong tay cô Trần nên không muốn cô Trấn nói chuyện phiếm với tôi, vì vậy mà dưới sự tức giận, lời nói của anh ta hơi… Ài…”

“Nhưng sở trưởng Chung cảm thấy một mình tôi có thể đánh lại hai người là anh n và cô Trần sao?”

Giọng nói của Khương Chi rất nhẹ, giống như tiếng suối róc rách nhưng lại rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh này.

Chung Thủy nhận bút ghi âm, sắc mặt cũng tối đi.

Ông ấy giơ bút ghi âm trong tay mình lên, lạnh lùng nói với Ân Đình: “Anh Ân, anh còn lời gì muốn nói? Thời gian không còn sớm nữa, không bằng anh hãy mau gọi điện về Hồng Kông, báo cáo với cha anh một tiếng, cũng đừng đổ lỗi cho cơ quan chức năng của thành phố Thanh chúng tôi không giải quyết.”

Tên Ân Đình này vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là rất ghê gớm.

Trần Cẩm thở ra nhẹ nhõm, cô ta cúi đầu xuống, tiếp tục làm phông nền.

Giọng nói của Ân Đình rất lạnh nhưng lời nói ra cũng khiến người ta khinh thường: “Khương Chi, cô giỏi lắm!”

Hắn đã từng điều tra Khương Chi và biết được cô chỉ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, còn chưa học hết cấp ba, là một người phụ nữ ngu xuẩn nhưng bây giờ xem ra thông tin hắn điều tra được và cô trong thực tế có sự chênh lệch rất lớn, cô có thể hung hăng càn quấy nhưng sau lưng đã giữ lại chứng cứ khiến người ta phải khoanh tay chịu trói.

Nếu người phụ nữ này là kẻ ngu xuẩn thì chỉ sợ trên thế giới sẽ không có người thông minh nữa rồi.

Khương Chi không hề hay biết giờ phút này, trong lòng Ân Đình, cô đã trở thành một người phụ nữ đa mưu túc trí.

Chỉ là cho dù có biết thì cô cũng không thèm để ý.

Cô chưa từng có suy nghĩ muốn giải hòa với Ân Đình, dù sao hai bên xem như đã vạch mặt, tiếp theo có thế nào cũng không quan trọng, huống hồ ngay khi hắn nổi điên nói muốn ra tay với con của cô thì Khương Chi đã không muốn chừa lại mặt mũi cho hắn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận