Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 741: Nhờ Giúp Đỡ

Chương 741: Nhờ Giúp Đỡ

“Mẹ Cận Phong Sa sao?” Mắt Khương Chi híp lại.

Cận Giai Giai gật đầu, trong mắt khó nén khỏi cô đơn.

“Mấy ngày trước dì Anh lên núi đào hành dại, bị trượt chân, ngã từ trên núi xuống, xương bị gãy, bây giờ đang nằm ở trên giường không động đậy nổi, Dư Hồng Mai đã chăm sóc cho dì ấy mấy ngày, lại cho mượn tiền, cho nên…”

Cận Giai Giai nói, nhịn không được phát ra tiếng áp lực nghẹn ngào.

Khương Chi liếc mắt đánh giá Cận Giai Giai, giọng điệu bình tĩnh: “Cô muốn mượn bao nhiêu tiền?”

“Hai…hai trăm được không?” Cận Giai Giai thử tính vươn hai ngón tay, vẻ mặt lo sợ, sợ rằng Khương Chi sẽ phủi tay mà đi.

“Hai trăm sao?” Khương Chi nhíu mày, nhà Dư Hồng Mai lấy ra hai trăm đồng tiền khiến cho Cận Phong Sa khom lưng sao? Một tháng tiền lương của anh ấy cũng được gần một trăm đồng, vậy mà vì 200 đồng mà bán bản thân đi sao, vụ mua bán này làm gì có lời chứ?

Cận Giai Giai nhìn vẻ mặt của Khương Chi khẽ biến, trong cổ họng không khỏi phát ra tiếng “Ực” một cái.

Cô ấy lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cả người lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.

Loại lo lắng này xuất phát từ việc cô ấy chưa từng mượn tiền ai, hơn nữa lúc đối mặt với mẹ của Cận Cương Thiết thì cô ấy luôn có loại cảm giác căng thẳng như khi đối mặt với gia trưởng ở nhà, sợ giây tiếp theo cô sẽ đột nhiên tức giận.

Cận Giai Giai hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Nếu hai trăm không được, vậy thì một trăm, một trăm cũng được.”

Khương Chi liếc mắt nhìn cô ấy: “Đưa thế chấp nhà ở cho tôi sao?”

Tuy nói nhà ở của hộ làm nông không đáng tiền, nhưng nếu vì hai trăm đồng tiền mà thế chấp cả căn nhà của mình thì chứng minh đầu óc của Cận Giai Giai không được tốt lắm, hơn nữa lại còn vì một người đàn ông không thích mình, là một người không có não khi yêu đương.

Cận Giai Giai hơi do dự, trịnh trọng gật đầu: “Được!”

“Được.” Khương Chi sảng khoái đáp ứng.

Cô là người làm ăn, loại chuyện cho vay nặng lãi này đối với cô thì không có nhiều tổn thất, thật ra cô không để bụng nhà ở của Cận Giai Giai, mà là muốn mượn căn nhà đó, bảo Cận Giai Giai hai ngày này chú ý động tĩnh của Tiểu Ngự một chút.

Bản đảm vẫn luôn tốt hơn.

“Đi thôi, tôi dẫn cô về nhà, bây giờ tôi cũng có thể đưa cho cô khế đất luôn.” Cận Giai Giai nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào nơi cách đó không xa.

Khương Chi gật đầu, đi theo Cận Giai Giai vào một căn nhà cũ.

Cô không đi vào, Cận Giai Giai cũng không ép buộc, chạy vào nhà tìm một lát, đã cầm khế đất ra, nhà ở nông thôn thì không có khế nhà, ngay cả đất cũng không đáng giá bao nhiêu.

Khương Chi nhìn khế đất trong tay, không có vấn đề gì, nhướng mày nói: “Không thương lượng với người nhà sao?”

Cận Giai Giai cắn môi: “Tôi không có người nhà.”

Khương Chi hiểu rõ, cũng khó trách, nếu như có người nhà, thì dựa vào đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương của cô ấy thì sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Cần lấy khế đất, Khương Chi đếm ra hai trăm đồng tiền đưa qua: “Chờ cô trả hết nợ thì tôi sẽ trả lại khế đất cho cô. Tiểu Ngự… Cương Thiết hai ngày nay sẽ ở đây, tôi hy vọng cô có thể chú ý đến nó một chút, nếu như tôi vui vẻ thì cũng có thể trả lại khế đất cho cô trước thời hạn”.

Cận Giai Giai nhìn Khương Chi, lắc lắc đầu: “Cho dù cô không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt. Còn khế đất thì cô cứ cầm đi, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho cô.”

Khương Chi im lặng không nói rồi lắc lắc đầu, cầm khế đất rời đi.

Cận Giai Giai nhìn tiền trong tay, mím môi, trong mắt toát ra ánh sáng hy vọng.

Cô ấy tính lát nữa sẽ đi gặp Dư Hồng Mai, nếu có thể thành công thì tất cả đều đáng giá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận