Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 791: Hóng Chuyện

Chương 791: Hóng Chuyện

Khương Chi gật đầu nói: “Ừm, giết người vợ mới cưới của anh ta.”

“Ồ?” Thi Liên Chu hơi nhướng mày.

Anh nhớ rõ Khương Nam Ngự vẫn luôn muốn cạy góc tường của anh, hóa ra đã kết hôn rồi à.

Khương Chi im lặng, giọng điệu có chút phức tạp nói: “Bây giờ anh ta chạy trốn rồi, không biết trốn ở đâu. Tình cảm Tiểu Ngự dành cho Cận Phong Sa rất sâu đậm, đợi khi thằng bé trở về, chỉ e không chấp nhận được sự thật đó.”

Cô không quá kinh ngạc về việc Cận Phong Sa sẽ giết người, chỉ có chút đáng tiếc.

Cận Phong Sa vì Dư Hồng Mai hủy hoại cả nửa đời còn lại của mình, đây rõ ràng là một cuộc mua bán lỗ vốn.

Điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là việc Cận Phong Sa sẽ bị ngồi tù và bị kết án, sau này Tiểu Ngự không thể gặp được anh ta nữa, cô không biết nên giấu thằng bé hay là nói chuyện này cho thằng bé mới tốt, cũng có chút lo lắng sự việc này sẽ dẫn đến những ảnh hưởng sau này đối với Tiểu Ngự, sợ thằng bé sẽ đi lên con đường trong quá khứ.

“Không thể tiếp nhận được sao?” Giọng điệu của Thi Liên Chu không quan tâm, nhưng dù thế nào cũng có thể nghe ra chút giễu cợt.

Sở Khác pha cho mình một ly cà phê, bắt chéo chân nghe hai người nói chuyện. Anh ấy vừa nghe đến vụ án giết vợ mới cưới thì tinh thần đều phấn chấn lên, lập tức đi đến hỏi: “Ai vậy? Cận Phong Sa là ai? Sao em chưa nghe thấy bao giờ? Tiểu Ngự lại là người nào?”

Khương Chi liếc mắt nhìn Sở Khác một cái, không nghĩ rằng đến bây giờ anh ấy vẫn không biết đến sự tồn tại của Tiểu Ngự.

“Chị dâu nhỏ nhanh nói cho tôi nghe một chút đi. Kẻ giết vợ là người như thế nào? Nguyên nhân vì sao? Quá trình như thế nào? Tiểu Ngự lại là ai?” tâm tư hóng chuyện của Sở Khác trỗi dậy. Anh ấy sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, chỉ mong muốn có thể ngồi bên cạnh Khương Chi.

Nếu không phải Thi Liên Chu đang nhìn thì khả năng anh ấy đã đi đến ngồi bên cạnh cô rồi.

Thi Liên Chu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ít nói vớ vẩn thôi, đi ngủ đi.”

Sở Khác kêu lên, ngửa mặt ngã trên sô pha, vẻ mặt vô cùng đau đớn, than vãn: “Cậu thật không coi tôi là anh em tốt. Tôi vượt đường xá xa xôi đến đây làm bác sĩ riêng cho cậu. Còn cậu thì hay rồi, có chút sở thích buôn chuyện mà cậu cũng đáp ứng cho tôi!”

“Tôi không ngủ được! Tôi không thể sống được!”

“Tôi muốn nghe tin tức! Tôi muốn nghe! Nếu không cả đêm nay tôi sẽ không thể ngủ được, ngày mai sẽ không có cách nào về Bắc Kinh cùng với hai người! Cứu tôi đi, anh Năm, cậu nhẫn tâm nhìn tôi không ngủ cả đêm được sao?”

Nói xong, hai mắt Sở Khác rưng rưng giống như muốn khóc nhìn Thi Liên Chu.

Khóe miệng Khương Chi giật giật.

Lúc mới gặp Sở Khác còn cảm thấy anh ấy là một thanh niên nhẹ nhàng tuấn tú, không nghĩ rằng sau khi quen biết nhiều hơn thì anh ấy lại có đức hạnh như vậy. Làm gì có thanh niên nào xuất thân từ một gia đình quý tộc lại thích tám chuyện giống phụ nữ như anh ấy chứ?

Thi Liên Chu chán ghét nhìn anh ấy, nhíu mày nói: “Đủ rồi.”

Sở Khác vừa nghe thấy, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai tai vểnh lên, ánh mắt sáng lấp lánh, nước mắt trong chốc lát cũng không còn thấy nữa.

Khương Chi vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi cảm xúc của anh ấy. Cô có thể tưởng tượng được rằng nếu Sở Khác là phụ nữ thì chắc chắn sẽ là một trà xanh bạch liên hoa xinh đẹp, loại tốc độ chuyển biến này không cần phải nói nhiều, đúng là quá nhanh.

Thi Liên Chu lười nói chuyện vô nghĩa với anh ấy. Anh lập tức đứng dậy đi về phòng.

Sở Khác lập tức nhìn Khương Chi, bộ dáng chờ mong đó thực sự khiến người ta không đành lòng từ chối.

Đương nhiên, Khương Chi cũng không muốn từ chối một cách tàn nhẫn, dù sao Sở Khác đến đây cũng vì cô với Thi Liên Chu. Thay vì đợi đến khi trở về Bắc Kinh mới nói cho anh ấy chân tướng sự việc thì hiện tại nói luôn bây giờ sẽ tốt hơn. Cho anh ấy cơ hội để chuẩn bị tâm lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận