Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 705: Lỡ Lời

Chương 705: Lỡ Lời



Sáng sớm hôm sau, Khương Chi tự mình đưa mấy đứa bé đến trường học, thuận tiện xin phép cô giáo Vương cho Tiểu Ngự nghỉ.

Lúc cô trở về đến nhà xuất bản thì nhìn thấy mặt mày Phó Đông Thăng vừa lúng túng vừa căng thẳng.

“Làm sao vậy?” Khương Chi cau mày, cô nghi ngờ hỏi.

Phó Đông Thăng chỉ tay ra bên ngoài, giọng nói rất kỳ lạ: “Bà chủ, tự cô đi xem đi!”

Khương Chi nheo mắt lại, mặt mày bình tĩnh kéo Tiểu Ngự đi ra phía trước của nhà xuất bản, cô vừa kéo cửa ra thì không khí căng thẳng ở bên này khiến cô phải đứng im tại chỗ. Khương Chi tập trung nhìn thì thấy mười mấy người mặc âu phục đen đang đứng trong cửa hàng.

Lúc này dù không có văn hóa (Người Trong Giang Hồ) hay ( Lưu Manh) gì đó nhưng an ninh ở vào những năm 80 vốn dĩ đã hỗn loạn, Hồng Kông có hội Tam Hợp, Đại Lục có bang Sói, hội Dao Phay, bang Thanh Long.

Những thế lực này làm đủ chuyện như cướp bóc, giết người, đốt nhà, không có chuyện ác nào mà bọn họ không làm, thậm chí bọn họ còn mang theo vũ khí bên người khiến đường phố cũng phải sáng rực.

Không thể không nói mấy người đang đứng trong nhà xuất bản hiện nay rất có phong cách đó.

Thảo nào Phó Đông Thăng lại căng thẳng, cuống cuồng như vậy, buôn bán trong cửa hàng cũng không làm tiếp được rồi.

Khương Chi trầm mặc, còn chưa đợi cô lên tiếng thì một người áo đen đã dẫn đầu bước lên, anh ấy lấy mắt kính trên mặt mình xuống. Người đàn ông này nhìn thoáng qua gương mặt đang vô cùng tò mò của Tiểu Ngự, sau đó mới cung kính lên tiếng một cách cứng nhắc: “Bà chủ, cậu chủ nhỏ.”

Khương Chi nghe thấy cách xưng hô này thì khóe miệng cũng phải co rút.

Cô đếm số người áo đen trước mắt mình, sau đó lại đưa tay lên vuốt lấy thái dương, đột nhiên cô cảm thấy hối hận khi để Thi Liên Chu tìm người đến hỗ trợ.

Đây chính là người làm thuê mà anh đã tìm đến hỗ trợ cô thu hoạch rau trên núi, thịt rừng và trồng cây sao?

Ai không biết còn tưởng rằng nhà xuất bản Thanh Phong Du kết bè kết phải, làm ăn đen tối gì đó.

Mạnh Lam thấy Khương Chi không nói tiếng nào thì nhìn theo ánh mắt đang tỏ ra đau đầu của cô, anh ấy phất tay để mất người áo đen sau lưng mình rời đi.

Bầu không khí trong cửa hàng còn chưa khôi phục lại như bình thường thì đã có khách hàng lục tục bước vào.

Chỉ là tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn về phía nhân viên trong cửa hàng cũng trở nên lo lắng.

Khương Chi liếc nhìn Mạnh Lam, giận dữ nói: “Đi theo tôi ra sân sau.”

Mạnh Lam khẽ gật đầu, anh ấy bước từng bước một rất đồng đều, giống như đã từng đo khoảng cách của bước chân, cộng thêm hơi thở kiên cường trên người mình, trái lại trông anh ấy hoàn toàn không giống một người bình thường, nếu so với Thi Liên Chu thì phong cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau.

Đi ra sân sau, Khương Chi nhìn Mạnh Lam đánh giá: “Anh từng tham gia quân đội à?”

Mạnh Lam hơi ngạc nhiên nhưng gật đầu rất nghiêm túc: “Tôi từng là lính cấp dưới của ông chủ.”

Nghe đến đây, Khương Chi rất bất ngờ, giọng nói đã cao hơn bình thường: “Thi Liên Chu đã từng tham gia quân đội sao?”

Cô thật sự không biết đến điều này, trong tiểu thuyết cũng chưa từng đề cập đến, chỉ nói Thi Liên Chu đã rời khỏi đại viện, bước ra khỏi nhà họ Thi từ rất sớm, một mình ở bên ngoài, sau này làm đạo diễn, còn cuộc sống ở nửa đời trước của anh thì hoàn toàn không được nhắc đến.

Xem ra trong nguyên tác cũng không đề cập đến quân sự và chính trị.

Chẳng qua Thi Liên Chu đã từng đi lính là việc mà Khương Chi chưa bao giờ nghĩ đến, một tên làm việc gì cũng không biết kiêng kỵ, không lo hậu quả như anh hoàn toàn không giống một quân nhân tuân thủ quy tắc đâu ra đó, có kỷ luật chặt chẽ.

Mạnh Lam nhìn Khương Chi nhưng anh ấy không hề lộ cảm xúc gì khi thấy dáng vẻ bất ngờ của đối phương.

Dường như anh ấy đã biết mình lỡ miệng nên môi mím chặt còn hơn cả vỏ sò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận