Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 613: Cảm Ơn Quá Sớm

Chương 613: Cảm Ơn Quá Sớm

“Ồ, xem ra cậu đã tìm đến cảnh sát rồi.” Ôn Hoa Anh đặt đũa xuống, trên mặt vẫn là vẻ hiền lành như trước nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm trọng.

Thi Liên Chu vẫn ăn mì, anh chậm rãi cầm khăn tay lau miệng.

Anh nhếch mắt nhìn Giang Kinh Xuân, biết mẹ mình lại muốn xen vào chuyện bao đồng thì giọng nói lạnh lùng hơn: “Chuyện bất công trên đời này còn nhiều lắm.”

Lời anh nói vô cùng bình tĩnh người khiến hô hấp của Giang Kinh Xuân dừng lại.

Anh ấy không ngốc, Giang Kinh Xuân có thể nghe hiểu được ẩn ý của đối phương: Trên thế gian này, chuyện bất công còn rất nhiều, căn bản là không lo được.

Anh ấy muốn phản bác nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy lời này không sai, họ gặp nhau cũng giống như bèo nước, cũng vì một món đồ cổ nên họ mới ngồi lại đây, nói thế nào họ vẫn là người xa lạ. Cho dù người ta có thế lực thì dựa vào cái gì để giúp nhà mình?

Cho đến bây giờ Giang Kinh Xuân đều không thích cầu xin ai, những lời anh ấy vừa mới thốt ra cũng vì đã cùng đường.

Giang Kinh Xuân hít sâu một hơi, bưng bát mì lên, húp hết tất cả sợi mì còn lại vào bụng, hai má phồng lên, anh ấy khoát tay, nói không rõ ràng: “Tôi đi đây.”

Ôn Hoa Anh đưa tay kéo cánh tay anh ấy, bà liếc Thi Liên Chu một cái, rồi nhìn Giang Kinh Xuân, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng giọng nói rất ôn hòa, thân thiết: “Đừng để ý đến nó! Theo dì thấy dân chúng mới là nền tảng của quốc gia, mỗi người đều cực kỳ quan trọng, cho dù không công bằng nhưng đạo trời sáng tỏ, sẽ luôn có hướng giải quyết, nếu dân chúng tiếp tục kìm nén, giãy dụa thì sớm hay muộn quốc gia cũng sẽ loạn.”

“Cậu kể cho tôi nghe đi, biết đâu tôi có thể giúp được một tay.”

Ôn Hoa Anh cũng không phải một bà cụ chân nhỏ chỉ biết ngồi ở trong nhà, nói thế nào thì bà ấy vẫn có thế lực sau lưng.

Tất nhiên bà ấy không phải vì rảnh rỗi nên mới muốn nhúng tay vào nhưng đã gặp thì vẫn phải hỏi thăm, vả lại nghe giọng điệu của Giang Kinh Xuân thì rõ ràng quan viên địa phương đã không để ý đến khiếu nại của dân chúng, mà tính chất của những loại chuyện thế này thường rất nghiêm trọng.

Khương Chi ngước mắt nhìn Ôn Hoa Anh. Có lẽ nhà họ Thi cũng chỉ có một đóa hoa lạnh lùng, kiêu ngạo là Thi Liên Chu thôi.

Giang Kinh Xuân mím môi, anh ấy cũng muốn nói không cần đâu nhưng nhớ đến tình hình hỗn loạn trong nhà mình, rốt cuộc vẫn phải chịu khuất phục mà ngồi trở lại, giọng nói nghẹn ngào nhưng rõ ràng: “Cảm ơn dì.”

Ngón tay thon dài của Thi Liên Chu vuốt ve cái cốc, môi mỏng màu hồng nhạt nhếch lên, thản nhiên nói: “Cảm ơn sớm quá rồi.”

Khóe miệng Khương Chi co rút, dở khóc dở cười nhìn anh.

Ôn Hoa Anh liếc mắt nhìn Thi Liên Chu, nói: “Lão ngũ, con đừng lên tiếng nữa!”

Giang Kinh Xuân cũng chưa nhìn đến Thi Liên Chu, anh ấy thấp giọng nói: “Nhà tôi đắc tội với nhà họ Dương, đó là một gia đình có quyền thế, nổi tiếng khắp thành phố Thanh, bây giờ em trai tôi ngồi tù, anh trai thì bị ép ly hôn, cha tôi bị đánh gãy một chân, nói cửa nát nhà tan cũng chưa đủ để miêu tả gia đình tôi hiện tại.”

Giọng nói anh ấy lộ vẻ đau thương, trong đó còn có ý hối hận, người ta nghe thấy cũng tê da đầu.

Ôn Hoa Anh nghe đến đây thì nhíu mày, trái lại bà ta nhìn về phía Thi Liên Chu: “Nhà họ Dương sao? Nhà họ Dương nào nhỉ?”

Thi Liên Chu nghiêng đầu nhìn bà ấy, rồi đưa cốc nước ấm trong tay mình cho Khương Chi, thờ ơ mở miệng: “Gia đình thương nhân làm bất động sản.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận