Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 785: Dựa Vào Tổ Tiên

Chương 785: Dựa Vào Tổ Tiên

Cô sắp đến Bắc Kinh, đương nhiên phải đến nói với Hồ Vĩnh Chí một tiếng, anh ấy nhất định phải cùng cô đến Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, cô cũng có thể đi kiểm tra thử các cửa hàng cổ vật Bắc Kinh, xem tình hình kinh doanh cổ vật trong thời đại này ra sao.

Thi Liên Chu nhìn cô một cái, anh đứng dậy nói: “Anh đi chung với em.”

Khương Chi lắc đầu: “Không cần, em tự đi được, anh và Sở Khác cứ ở nhà đi, anh đưa chìa khóa xe cho em là được rồi.”

Thi Liên Chu cau mày, dùng đuôi mắt cong dài để nhìn cô.

Khương Chi cười không nói gì.

“Về sớm một chút.” Thi Liên Chu đưa chìa khóa xe cho cô, cau mày mà nói.

“Được!” Khương Chi đồng ý, thay giày rồi đi ra ngoài.

Sở Khác có hứng thú nhìn Thi Liên Chu, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt không vui, anh ấy bắt chéo chân, vui vẻ nói: “Được đó lão ngũ, cậu bị cô ấy nắm chặt đó nhỉ, nếu như mấy cô gái ái mộ cậu nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của bọn họ nhất định sẽ vỡ ra thành từng mảnh đó.”

Giọng nói hơi đùa cợt trêu ghẹo của Sở Khác, khiến đôi mắt phượng của Thi Liên Chu nhíu lại một nửa, liếc nhìn anh ấy

“Được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?” Sở Khác vội vàng giơ tay nhận sai, anh ấy đổi chủ đề: “Gần đây Bắc Kinh quản lý rất nghiêm ngặt, quan chức cấp cao cứ thỉnh thoảng lại mở một cuộc họp lớn, chuyện ở Hồng Kông cậu đã nghe nói chưa? Có liên quan gì đến cậu không vậy?”

Nhắc đến chuyện ở Hồng Kông, vẻ mặt Sở Khác lại trở nên nghiêm túc hơn.

Sở khác nghĩ đến chuyện Thi Liên Chu đến Hồng Kông một thời gian trước, trong lòng anh ấy có một loại dự cảm không tốt, anh ấy luôn cảm thấy bi kịch của nhà họ Hoắc có liên quan đến anh chàng này, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, bên này có người trúng đạn, bên kia có người chết ngay?

Anh ấy biết tính tình của Thi Liên Chu, cứ nhìn Thi Liên Chu quan tâm Khương Chi đến mức nào thì biết, người làm tổn thương Khương Chi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, coi chừng trở thành chim đầu đàn đó.”

Thi Liên Chu chậm rãi uống trà xanh, anh cũng không bình luận gì về chuyện này.

Sở Khác rung chân, anh ấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa mà nói: “Hồng Kông đã bình yên quá lâu, nhất là nhà họ Hoắc kia, suốt ngày cứ huênh hoang khoe mẽ, ha hả, một khi chủ nhà mất rồi, bọn họ còn đắc ý cái rắm ấy!”

Hầu hết những thế gia Bắc Kinh đều không thể chịu nổi hành vi chân chó sính ngoại của những thế gia ở Hồng Kông.

Thi Liên Chu hơi nhướng mày, anh nói với giọng bình tĩnh: “Gần đây nhà họ Tưởng có động tĩnh gì không?”

Sở Khác nhìn Thi Liên Chu từ trên xuống dưới, khó hiểu mà hỏi: “Nhà họ Tưởng? Cậu hỏi nhà họ Tưởng làm gì?” Sau khi hỏi xong, anh ấy lại tiếp tục nói với ánh mắt tinh quái: “Chẳng lẽ bây giờ cậu hối hận rồi, cảm thấy hứng thú với Tưởng Nguyên Trinh kia rồi sao? Hì, cậu không sợ chị dâu nhỏ chặt đầu cậu xuống làm ghế ngồi à?”

Thi Liên Chu cau mày, anh nhìn Sở Khác với ánh mắt lạnh lùng.

Sở Khác cười toe toét, dùng tay làm động tác kéo khóa miệng.

“Nhà họ Tưởng gần đây. . . Không có nhiều chuyện gì mà, cậu cũng biết cả nhà đó rồi mà, làm việc bình thường, chức vụ không lớn cũng không nhỏ, trong gia tộc không có người xuất chúng, ngược lại còn thích ăn chơi tiêu xài, nếu không nhờ vào ông Tưởng nhà bọn họ thì có thể chống đỡ đến bây giờ sao?

Sở Khác chặc lưỡi, trong lời nói của anh ấy thể hiện sự khinh thường với gia tộc chỉ biết dựa vào bóng râm của tổ tiên này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận