Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 688: Bắt Nạt Học Đường

Chương 688: Bắt Nạt Học Đường

Nghĩ như vậy, người đàn ông hung dữ kiềm chế phần nào sự kiêu ngạo của mình.

Anh ta không đến gần, dò hỏi: “Đồng chí, có phải con trai anh đánh con trai tôi đúng không?”

Thi Liên Chu liếc anh ta một cái, không nói gì, môi mỏng mím thật chặt, đôi mắt sâu thăm thẳm đang kiềm chế, khuôn mặt đẹp trai lại có mấy phần dữ tợn, thoạt nhìn khiến anh không dễ ở chung.

Nhất thời người đàn ông hung dữ không dám bước đến.

Vợ anh ta ở đằng sau thúc giục: “Lão Từ, anh đang làm gi vậy? Còn không mau kéo thằng nhóc thối kia lại đây!”

“Đồng chí, dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích cho việc đánh người khác chứ? Im lặng cũng không giải quyết được vấn đề, hay là chúng ta đến đồn cảnh sát đi?” Người đàn ông ho mấy tiếng, lời nói trở nên cứng rắn hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn lịch sự.

Mặc dù anh ta nói như vậy, nhưng anh ta không muốn đến đồn cảnh sát.

Ai không biết gần đây ở cục cảnh sát thị trấn Đại Danh xảy ra một vụ việc lớn, nhiều quan chức cấp cao đã ngã ngựa chứ?

Anh ta chỉ muốn hù dọa một chút, để mọi người biết rằng anh ta không dễ nói chuyện.

Thi Liên Chu khẽ cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn không để ý đến, ngược lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngự có vẻ mặt ủ rũ sau lưng mình, anh bình tĩnh, giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ: “Sao con lại đánh bạn?”

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu một cái, cũng không ngắt lời, giáo dục con cái vốn là một trong những trách nhiệm của một người cha.

Tiểu Ngự nhìn Thi Liên Chu, vẻ mặt không vui cũng không tức giận, cậu bé ngẫm nghĩ một lát rồi đứng bên cạnh anh, kể cho anh nghe chuyện ngày hôm qua.

Tiểu Ngự nói to, không hề sợ hãi, cậu bé giải thích toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng rành mạch.

Hôm qua tan học, Tiểu Ngự muốn chơi bóng đá, vì bốn anh em luôn ở bên nhau nên Tiểu Tông và Tiểu Diệu vốn không thích hoạt động cũng đi cùng, bọn họ ngồi ở rìa sân chơi, một người đọc sách, còn người kia thì chơi rubik.

Nhưng con trai của người đàn ông hung dữ này bất ngờ dẫn một nhóm “tiểu đệ” đến, nhất quyết đòi lấy khối rubik của Tiểu Tông.

Tiểu Tông có tính tình lãnh đạm bướng bỉnh, đương nhiên sẽ không đưa.

Vậy là một cuộc tranh chấp nổ ra giữa hai bên.

Tiểu Ngự vô cùng tức giận khi nhìn thấy có người bắt nạt em trai mình, cậu bé lập tức ném bóng vào người con trai của người đàn ông hung dữ, rồi đánh đối phương thành bộ dáng chó cạp đất, cậu bé kia trông có vẻ ương ngạnh, nhưng thực chất lại là một kẻ hèn nhát.

Khi nhìn thấy Tiểu Ngự trừng mắt hung dữ nhìn mình thì cậu ta đã sợ hãi bỏ chạy.

Chuyện này không truyền đến chỗ mấy người giáo viên, không ngờ hôm nay phụ huynh lại đến cửa.

“Con không sai, đều do cậu ta không nói lý, muốn cướp đồ chơi của Tiểu Tông, đáng bị đánh!” Tiểu Ngự nâng cằm nhỏ lên, lại trừng mắt nhìn cậu bé đầy nước mũi kia, dọa cậu bé kia sợ đến mức trốn sau lưng mẹ.

Sau khi nghe điều này, các bậc phụ huynh xung quanh bắt đầu thảo luận không ngừng.

“Bây giờ đi học mẫu giáo cũng không dễ gì, nhà giàu bắt nạt người khác khắp nơi, trẻ con cũng học được mười phần mười.”

“Ai nói không phải chứ? Con trai tôi học lớp lớn, lần trước cục tẩy mới mua bị bạn cùng bàn giật mất, tôi hỏi thì thằng bé cũng không nói vì sao, sau này tôi mới hỏi thăm được, bạn cùng bàn của con trai tôi là con của lãnh đạo cấp cao trong xưởng đường!”

“Ôi, chúng ta đều là người bình thường, mấy chuyện này xem thôi là được rồi, đừng nói nhiều nữa.”

“. . .”

Những chuyện bắt nạt kiểu này xảy ra ở mọi lúc mọi nơi.

Nghe lời bàn tán của những người xung quanh, người đàn ông hung dữ cũng cảm thấy mất mặt.

Dù sao anh ta cũng được coi là nhân vật có máu mặt ở trấn Đại Danh, sao có thể không cần mặt mũi chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận