Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1002: Mất Tích

Chương 1002: Mất Tích

“Nguy Di!” Khương Chi cũng không hề do dự, gọi tên Nguy Di.

Nguy Di ôm ngực, vẻ mặt có chút sửng sốt, vô thức nói: “Chị dâu?”

Nói xong, anh ấy lập tức nói với Xuân Nại: “Nhanh, nhanh đi mở cửa sổ, để cho chị dâu vào trong, đi nhanh lên!”

Xuân Nại nghe được là người phe mình, cũng không dám chậm trễ, gật đầu, nhanh chóng chạy đi mở cửa ban công tầng hai.

Cô ấy nhìn hai người xa lạ trước mặt thì vẫn không dám thả lỏng, sau khi mở cửa sổ xong, lập tức cầm súng quay lại bên cạnh Nguy Di, nếu như Khương Chi và Mạnh Lam dám làm ra hành động gây nguy hiểm gì thì cô ấy sẽ lập tức nổ súng.

Khi Nguy Di nhìn thấy Khương Chi, trong mắt liền hiện lên vẻ áy náy, sau đó nói: “Chị dâu, sao chị lại đến đây?”

Khương Chi cũng không phải đến để ôn chuyện với Nguy Di, cô liếc nhìn băng gạc vẫn còn đẫm máu trên ngực anh ấy, hít một hơi thật sâu: “Hiện tại tình huống của Thi Liên Chu sao rồi? Anh ấy ở cảng?”

Nguy Di giật mình, lúc này mới phát hiện ra Khương Chi đã đứng ở cửa sổ được một lúc lâu rồi.

Anh ấy bị thương, trong lòng lại lo lắng sự an toàn của Thi Liên Chu, trong lúc nhất thời bị cảm xúc ảnh hưởng lý trí, không phát hiện ra có người đứng ngoài cửa sổ, nếu như là ở Hồng Kông, xảy ra loại chuyện như vậy thì cũng đủ để anh ấy chết 1000 lần rồi.

Nguy Di nói: “Thi Liên Chu đang ở bến cảng, du thuyền của chúng tôi bị người mai phục.”

Anh ấy cũng biết việc bây giờ rất khẩn cấp, cho nên kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra hôm nay.

Sau khi Khương Chi nghe xong, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ thành băng, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng.

Thi Liên Chu và Nguy Di đến Nhật Bản thật sự là đi trả thù tổ chức Yamaguchi, kế hoạch của hai người vô cùng bí mật, đã xử lý được mấy nhóm người của hội Oishi, đã giết được mấy trăm người.

Đại Thạch Thanh Tư (Kiyoshi Oishi) cực kỳ tức giận, tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Sau khi bọn chúng điên cuồng tìm hiểu, cuối cùng đã tìm được một sơ hở của Nguy Di và Thi Liên Chu.

Hôm nay Thi Liên Chu và Nguy Di chuẩn bị tham gia một bữa tiệc trên du thuyền, trong số những người tham dự có cả Kiyoshi Oishi, lúc Khương Chi gọi điện thoại đến, đúng là lúc hai người họ chuẩn bị xuất phát, nhưng mà bọn họ lại bị người theo dõi.

Từ lúc hai người ra khỏi khách sạn đã bắt đầu bị đuổi giết, anh ấy bị trúng đạn, Thi Liên Chu thì lấy thân làm mồi, dụ đám sát thủ kia đến bữa tiệc trên du thuyền.

Ngày hôm đó những người tham gia bước tiếp trên du thuyền đều là những người có máu mặt trong giới thượng lưu, những gia tộc có quan hệ với hoàng gia của đất nước Nhật Bản, chuyện sát thủ của tổ chức Yamaguchi phá hỏng bữa tiệc đang trở thành một tin tức chấn động trong nước.

Nhưng mà Thi Liên Chu cũng mất tích.

Môi Nguy Di hơi trắng bệch, cả người đều run rẩy, cũng không biết là vì lo lắng cho Thi Liên Chu hay là do mất máu quá nhiều, vẫn luôn không ngừng run lên: “Tôi đã liên lạc với tổng bộ cũ của hội Tam Hợp đóng quân ở Nhật Bản, nhất định sẽ tìm được Thi Liên Chu.”

Xuân Nại cắn môi, cô ấy có lần nào thấy dáng vẻ như vậy của Nguy Di chứ?

Khương Chi xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, từ trong túi lấy ra một ít thuốc chữa thương đưa cho Xuân Nại, nói: “Cô bôi thuốc cho anh ấy đi.”

Xuân Nại cầm lấy thuốc, sau đó nghe được Khương Chi hỏi: “Ở cảng nào?”

Nguy Di sửng sốt, đôi môi không có chút máu hơi run rẩy, khó khăn mới thốt ra được mấy chữ.

“Eo biển Thanh Cốc (Eo biển Kiku), cảng Cương Đảo (cảng Okajima).”

Bạn cần đăng nhập để bình luận