Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 648: Dân Không Đấu Với Quan

Chương 648: Dân Không Đấu Với Quan

Khương Chi vội vàng quay mặt, cười nói: “Không vội, đợi đến Bắc Kinh, anh hẵng mua cho em một căn nhà, có được không?”

Sự nghiệp của cô mới bắt đầu, cũng không vội mua nhà, hơn nữa cho dù có mua nhà thì cô cũng sẽ không mua ở trấn Đại Danh, sắp đến cô sẽ thường xuyên đến thành phố Thanh, thậm chí là đến Bắc Kinh, mua nhà ở trấn Đại Danh sẽ có chút lãng phí.

Thi Liên Chu không có phản bác, anh “Ừm” một tiếng.

Khương Chi quay lại nhìn anh, khóe miệng bất giác nhếch lên nửa vòng cung.

Nếu như là đời trước, cô mở miệng đòi một căn nhà thì có lẽ đã bị đối phương mắng thảm rồi, nói cô tính toán đào mỏ, nhưng đặt trên người Thi Liên Chu, thì anh lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không hề do dự chút nào.

Đương nhiên, chuyện này không thể tách rời sự giàu có của anh, nhưng điều quan trọng nhất là, trong lòng anh có cô.

Khương Chi chợt cười khẽ, cô đưa tay nắm lấy tay Thi Liên Chu, kiễng chân hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn, trịnh trọng hỏi: “Thi Liên Chu, khi nào chúng ta kết hôn vậy?”

Câu hỏi này vô cùng tự nhiên.

Trong đôi mắt hạnh màu đen của Khương Chi vô thức hiện lên một tia ngạc nhiên, cô không ngờ mình lại thốt ra một câu như vậy, thậm chí nó còn không hề xuất hiện trong đầu cô.

Cho nên, trong tiềm thức, cô đã muốn kết hôn với Thi Liên Chu rồi sao?

Khương Chi thầm thở dài, đúng là đẹp trai quyến rũ người khác mà, Thi Liên Chu đã mê hoặc cô đến mức cô không còn giống bản thân nữa.

Một tia cười hiện lên trong đôi mắt dài hẹp của Thi Liên Chu, anh thuận thế ôm cô vào lòng, anh cụp mắt xuống, đôi môi mỏng quét qua tóc cô, nói với giọng điệu trầm thấp nhưng nghiêm túc: “Ngày mai nhé?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, khóe môi nở nụ cười, vẻ tức giận nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt hạnh của cô: “Ngày mai? Anh có mang theo sổ hộ khẩu không?”

Thi Liên Chu trầm ngâm một lát: “Ngày mai chúng ta cùng về Bắc Kinh.”

Khương Chi chớp chớp mắt, cười đến mức không dừng lại được.

Thật ra Khương Chi cũng không vội kết hôn, sự nghiệp của cô mới bắt đầu, vẫn chưa đủ để có thể sánh ngang với Thi Liên Chu, cô mong đám cưới của mình sẽ được mọi người quan tâm chúc phúc, chứ không phải “trèo lên cành cao” như người khác nghĩ .

Cô là một người rất kiêu ngạo.

...

Hai người ở trong phòng chưa được bao lâu thì Phó Đông Thăng gõ cửa.

Phó Đông Thăng ôm một chồng tài liệu trong tay, khi biết Khương Chi đã về, ông ấy vội vàng đến báo cáo công việc với cô.

“Bà chủ.” Phó Đông Thăng liếc mắt nhìn thấy Thi Liên Chu trong phòng, ông ấy đã từng nhìn thấy người này, đương nhiên biết mối quan hệ không tầm thường giữa anh và bà chủ của bọn họ, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

“Mời vào.” Khương Chi mở cửa cho Phó Đông Thăng vào trong, cũng không để ý đến Thi Liên Chu, người đang ngồi ở bàn lật xem truyện tranh thiếu nhi, cô hỏi ông ấy về hoạt động của nhà xuất bản trong mấy ngày này.

Lúc đầu Phó Đông Thăng còn khá căng thẳng, ông ấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thi Liên Chu, sau đó khi nói đến chuyện làm ăn, ông ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Khương Chi mở văn kiện ra nhìn, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại.

Vụ án của chợ đen mua bán người ở trấn Đại Danh đã được đăng trên báo, gây phản ứng rất lớn, ngày nào bọn họ cũng nhận được rất nhiều bức thư lên án những hành động xấu xa của cục cảnh sát từ người dân trong thị trấn.

Một số người bị hại thậm chí còn đi qua đi lại trước cửa cục công an không chịu về, khiến ủy ban thị trấn cũng sức đầu mẻ trán.

Các nhà xuất bản gần đó biết rằng bọn họ đã xuất bản một tờ báo chỉ trích cục cảnh sát nên đều chờ xem trò hay, dù sao thì dân không đấu với quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận