Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 788: Phá Cửa

Chương 788: Phá Cửa

Thành thật mà nói, hiện giờ không ai ngoài Dư Hồng Mai có thể làm ra được việc như vậy.

Hơn nữa, nếu như những suy đoán này của cô là chính xác, vậy thì tình tiết trong tiểu thuyết cũng coi như sáng tỏ.

Tại sao Tiểu Ngự, đứa trẻ ỷ lại Cận Phong Sa như vậy lại dễ dàng đi theo Thi Liên Chu như vậy, cũng hiểu được tại sao thằng bé lại là đứa trẻ thất học, bất cần đời, giống như là bị bệnh tâm lý như vậy?

Trong tiểu thuyết, có lẽ Cận Phong Sa cũng đã trải qua hoàn cảnh tương tự như bây giờ.

Anh ấy không thể chịu nổi nữa, đã chết đi giống như mong muốn của Dư Hồng Mai.

Tiểu Ngự vẫn luôn lớn lên bên cạnh Dư Hồng Mai, mãi cho đến mười tuổi mới được Thi Liên Chu tìm thấy và mang về, lúc đó tính cách đã định hình rồi, hơn nữa, có Tưởng Nguyên Trinh cố ý dẫn đường và phủng sát, việc thằng bé trở thành một tay ăn chơi bị người người chán ghét cũng là chuyện hết sức bình thường.

Đột nhiên, Khương Chi nheo mắt lại nói: “Chị vừa nói……Cận Phong Sa đã hai ngày chưa ra ngoài rồi?”

Triệu Ngọc Phương và Hồ Vĩnh Chí đều giật nảy cả người, người trước mở miệng đáp lại: “Ừ……Đúng vậy, sao vậy, Có vấn đề gì à? Mấy ngày nay cũng có lãnh đạo đến gõ cửa hỏi thăm, nhưng không ai trả lời, không biết có phải là đã rời khỏi nhà máy, quay trở về thôn hay không.”

Khương Chi cau mày, quay người chạy về phía nhà của Cận Phong Sa.

“Bà chủ Khương sao vậy?” Triệu Ngọc Phương có chút khó hiểu.

Hồ Vĩnh Chí cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Em ở nhà trông San San, anh đi theo bà chủ! Có lẽ Cận Phong Sa đã xảy ra chuyện rồi!”

Anh ấy nói xong, cũng đuổi theo Khương Chi.

Sắc mặt của Triệu Ngọc Phương tái nhợt hai tay nắm chặt lại, có chút lo lắng nắm lấy tay nắm cửa.

Khương Chi chạy thẳng đến trước cửa nhà Cận Phong Sa, vỗ mạnh vào cửa nói: “Cận Phong Sa! Cận Phong Sa!”

Bên trong không có một chút tiếng động nào, bàn tay của Khương Chi vô thức chạm vào hông, kể từ khi bị trúng đạn, cô gần như chưa bao giờ để súng rời khỏi người, nhưng mà việc nổ súng trong khu vực ký túc xá công nhân của nhà máy thép, rõ ràng không phải một lựa chọn khôn ngoan.

Lúc này, Hồ Vĩnh Chí cũng chạy theo đến đây, hỏi: “Bà chủ?”

Khương Chi nheo mắt, đứng sang một bên, nói to: “Phá cửa!”

“Phá cửa??” Hồ Vĩnh Chí sửng sốt, nhưng nhìn căn phòng không hề có bất kỳ tiếng động nào, anh ấy cắn răng, giơ chân đá mạnh vào cửa.

Đùng một tiếng, âm thanh cực kỳ lớn.

Hàng xóm xung quanh đều mở đèn, giọng nói tràn đầy oán giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt, còn có để người khác ngủ hay không thế?”

Mọi người vừa đi ra liền nhìn thấy Khương Chi và Hồ Vĩnh Chí đang đứng trước cửa nhà Cận Phong Sa, hai người đang nghĩ cách đá văng cánh cửa kia, hành động hung hăng đó khiến cho mọi người bị dọa sững sờ, đang làm gì thế? Xâm nhập nhà dân bất hợp pháp sao?

Nhưng mà mọi người đều quen biết Khương Chi và Hồ Vĩnh Chí, trong đám người có người lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trên trán Hồ Vĩnh Chí tràn đầy mồ hôi, anh ấy sống cuộc sống bình yên trong mấy năm, sức lực đã sớm không còn được như trước nữa, mặc dù cánh cửa không phải được làm bằng gỗ tốt, như muốn đá văng cửa rõ ràng vẫn có chút khó khăn.

Anh ấy lau mồ hôi, quay người lại nói: “Cận Phong Sa đã xảy ra chuyện, mong mọi người cùng nhau chung sức giúp một chút!”

“Đã xảy ra chuyện?”

Mọi người đều nghĩ đến những tin đồn lan truyền trong nhà máy thép mấy ngày qua, tất cả đều hoảng sợ nhìn nhau.

Mặc dù bọn họ đều có chút thờ ơ, dù sao nhân phẩm của Cận Phong Sa có vấn đề, đã xảy ra chuyện gì cũng không thể trách người khác được, nhưng nghĩ đến chuyện phòng bên cạnh đã có người chết, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Một lúc sau, có hai người đàn ông khỏe mạnh đi ra từ trong đám đông, trong tay cầm theo búa, giúp đỡ Hồ Vĩnh Chí phá cửa.

Vừa mở cửa ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi họ.

“Mùi gì thế? Thối muốn chết!” Có người cau mày, vẻ mặt chán ghét nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận