Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 516: Không Nói Nhiều

Chương 516: Không Nói Nhiều

Nguy Di ngại ngùng cười, đưa món quà trong tay cho Khương Chi, lập tức đổi chủ đề: “Đây là chị dâu của tôi phải không? Nguy Di, Nguy trong nguy hiểm, Di trong chuyển nguy thành an.”

Đôi mắt hạnh to tròn của Khương Chi không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Người cầm quyền của Hội Tam Hợp này thật sự tốt bụng một cách đáng ngạc nhiên.

Khương Chi liếc nhìn Thi Liên Chu đứng bên cạnh, nhận lấy món quà, khẽ cười nói: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt Nguy Di khiêm tốn cười, chậm rãi lắc đầu: “Liên Chu và tôi chẳng khác gì anh em ruột, lần đầu tiên gặp cháu trai nhỏ, cần phải chuẩn bị quà cho thằng bé là đúng rồi.”

Lúc này, Cố Tuyển mới chậm rãi đi đến.

Cố Tuyển giật mình khi nhìn thấy Nguy Di, “Nguy Di? Sao anh lại ở đây?”

Nguy Di không trả lời câu hỏi của anh ấy, chỉ nhìn những vết bầm tím trên khuôn mặt của Cố Tuyển, chậc chậc lắc đầu: “Đánh nhau với ai à? Thật thảm.”

Khoé miệng Cố Tuyển giật giật, cái người Nguy Di này, quen thói rắc muối lên vết thương của người khác, chẳng trách con người anh ta và Thi Liên Chu giống nhau như vậy.

“Không đồng ý à?” Nguy Di giơ tay chạm vào mái tóc xoăn mềm mại của Cẩu Tử, mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Chuyện nhà họ Hoắc không đồng ý trả đứa trẻ cho Thi Liên Chu là chuyện trong dự kiến, nếu không anh ta cũng sẽ không nhận lời mời đến đây, đối đầu với hai nhà họ Hoắc và họ Ân, chậc, nghĩ thôi đã cảm thấy thú vị rồi.

Thi Liên Chu khẽ nheo mắt lại, giọng điệu đều đều giống như đang kể chuyện: “Có vẻ là như vậy đấy.”

“Ha ha ha, vui lắm, thú vị lắm.” Nguy Di đột nhiên cười to, hai tay vỗ nhẹ, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thế Vinh và Ân Thiên Bật, giọng nói mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Không muốn thả bọn họ đi à?”

Sắc mặt của Hoắc Thế Vinh xanh mét, cắn răng nói: “Anh Nguy, chẳng lẽ anh đang muốn hướng về phía người ngoài sao!?”

Nguy Di làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Người Hồng Kông sao?”

Giọng điệu của anh ta tạm dừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Tôi là người Trung Quốc.”

Hội Tam Hợp từ xa xưa đến nay đều là một tổ chức chống lại nhà thanh và khôi phục nhà Minh, dù ý nghĩa thực sự là gì, thì ít nhất bề ngoài bọn họ đều là những người yêu nước, bây giờ Hồng Kông đã bị người Anh đô hộ, với sự kiêu ngạo không tuân theo luật pháp của người Hội Tam Hợp, sao có thể nhận bản thân là người Hồng Kông được?

Hoắc Thế Vinh tức giận đến mức bật cười mà nói: “Không ngờ đường đường là người của nhà họ Thi, vậy mà lại xưng anh em với người của Hội Tam Hợp.”

Ông ta vừa nói xong, trong lòng lập tức nảy lên một loại dự cảm không tốt, mà loại dự cảm này rất nhanh đã trở thành hiện thực.

“—— Pằng!”

Tiếng súng vang lên, khiến mà nghĩ của mọi người cũng rung lên.

Hoắc Thế Vinh giơ tay sờ lên mái tóc đang bốc khói của mình, mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng, trong lòng tràn ngập một loại sợ hãi khó tả.

Nhưng dù sao ông ta cũng là người trải qua nhiều sóng gió, cũng không bị dọa sợ đến mức tè ra quần, nhưng cho dù là vậy, chân của ông ta cũng không khống chế được mà run lên, chỉ thiếu một chút nữa, thiếu một chút nữa thôi thì ông ta có thể đi gặp tổ tiên của mình rồi.

Nguy Di từ từ thu xuống lại, thổi vào họng súng, cười nói: “Người của Hội Tam Hợp thì làm sao chứ? Ông thấy chướng mắt à?”

Hoắc Thế Vinh lạnh lùng nói: “Nguy Di!”

Ông ta vừa dứt lời, lại thêm một tiếng súng nữa vang lên.

Những vị khách ban đầu muốn xem cuộc vui đều giải tán, chuyện người của Hội Tam Hợp nổ súng đã là chuyện bình thường hay xảy ra, những ‘người bình thường’ không có sức phản kháng như bọn họ cũng không dám tiếp tục ở đấy xem trò hay, để tránh liên lụy đến bản thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận