Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1044: Tới Nhà Cố Tuyển

Chương 1044: Tới Nhà Cố Tuyển

Khương Chi không nhịn được nở nụ cười yếu ớt, nơi khóe mắt đuôi mày đều nổi lên một tia ấm áp.

Cô nghĩ bất kỳ người phụ nữ nào kéo Thi Liên Chu xuống khỏi bệ thần, lộ ra vẻ mặt tầm thường như vậy đều sẽ có tâm trạng giống như cô, chỉ là vì một minh cô.

Khương Chi nhón chân hôn lên cằm anh, cười như một con mèo tinh nghịch: “Đừng quan tâm đến anh ấy. Dù là đời trước hay đời này, em vẫn là em. Anh biết em là người như thế nào thì em là người như thế đó.”

“Hơn nữa, em chỉ yêu một mình anh mà thôi.”

“Câu này cũng phải là em nói với anh mới đúng. Thay vì nghĩ những chuyện linh tinh này, không bằng nghĩ cách làm chú rể đi.”

Thi Liên Chu lại bật cười trong cổ họng, cười đến nỗi lồng ngực hơi rung lên.

Hai người ôm chặt lấy nhau, đột nhiên có cảm giác thời gian trôi qua êm đềm.

Khương Chi nhếch môi cao hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ giống như một người phụ nữ nhỏ bé, nép mình trong vòng tay của một người đàn ông.

Tuy nhiên, cảm giác này cũng không tệ.

Hai người quấn quýt một lúc, Khương Chi mới nghiêm túc nói: “Thôi Tử Tiện nói thế nào?”

“Tham dự đám cưới.” Lúc Thi Liên Chu nói đến điều này, sắc mặt vẫn hơi khó coi.

Anh không thích bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận Khương Chi, nhất là những người đàn ông không có ý tốt.

“Ồ.” Khương Chi không quan tâm, miễn là Thôi Tử Tiện giữ mồm giữ miệng, đừng nói những lời vô nghĩa, cô cũng chẳng buồn quan tâm anh ấy. Tất nhiên, nếu có thể đưa anh ấy trở về là tốt nhất.

Khương Chi xoay chiếc bút trong tay, chuyển chủ đề, cười nói: “Cũng không biết đám cưới chuẩn bị thế nào rồi.”

Nói rồi, cô nhìn chằm chằm Thi Liên Chu với ý tứ sâu xa.

Anh thì vứt bỏ gánh nặng, thoải mái chạy đến nước Nhật để gây chuyện, bỏ bê chuyện đám cưới. Nhìn thấy đám cưới sắp đến, bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì hơi vội vàng, xem anh làm thế nào để giải quyết.

Thi Liên Chu nhíu mày, hơi nhún vai, cho dù không biết làm thế nào nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh cũng không biết nữa.”

Khương Chi cười thành tiếng: “Có đám cưới hay không đều không quan trọng, em cũng không quan tâm đến điều này.”

Trước đây có lẽ cô vẫn còn mong đợi vào cảm giác nghi thức. Nhưng bây giờ, chỉ cần là người này, có đám cưới hay không đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, không thích hợp với những việc quá mệt nhọc.

Đám cưới, cả ngày chạy tới chạy lui, không phải là một công việc dễ dàng.

Thi Liên Chu nghe vậy, đôi mắt dài hơi hất lên, gõ nhẹ vào mũi Khương Chi: “Sẽ không khiến em thất vọng đâu.”

Anh đã chuẩn bị xong từ trước khi đến nước Nhật, bây giờ thời gian cũng gần kề rồi, nếu không phải vì muốn cho cô một bất ngờ thì anh có thể đưa cô đi xem ngay lập tức. Còn bây giờ, vẫn nên giấu một chút, tăng thêm cảm giác bí ẩn.

Khương Chi cười: “Vậy em có thể mong đợi cả ngày rồi.”

Cô dừng lại một chút, cầm lấy bức thư trên bàn, do dự nói: “Bây giờ em cũng không mệt. Hay là mang thư này cho Cố Tuyển, tiện thể đi một chuyến đến đại viện, đón mấy đứa nhỏ về?”

Nhắc đến việc đón con, sắc mặt Thi Liên Chu nhạt đi, không có một chút vẻ mong đợi nào.

Tuy nhiên, nhìn đôi mắt Khương Chi chứa đầy ánh sao nên anh cũng không bận tâm mà gật đầu.

Hai người thu dọn đồ đạc, sau đó ra ngoài.

Bây giờ Cố Tuyển cũng sống một mình, hơn nữa cách vịnh Phong Lâm không xa.

Khương Chi và Thi Liên Chu đến nhà Cố Tuyển, còn gặp được một người không ngờ đến.

“Sao cháu lại ở đây?” Thi Liên Chu nhíu mày, nhìn thấy Thi Nam Châu đang ôm sách, ngồi trên ghế sô pha nhà Cố Tuyển thì rất ngạc nhiên. Theo anh nghĩ, hai người này hoàn toàn không có gì liên quan để gặp nhau.

Khương Chi nheo mắt, không nói gì.

Thi Nam Châu còn nhỏ, lúc này cô ngược lại không nghĩ theo hướng lệch lạc. Nhưng mà nhìn thế này, tình cảm của hai người dần sâu sắc chỉ là vấn đề thời gian, cũng không biết hiện tại Lê Sơ và Trương Anh Tử đã phát triển đến mức nào rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận