Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 939: Thời Vậy, Mệnh Vậy

Chương 939: Thời Vậy, Mệnh Vậy

Khuôn mặt Thôi Tử Tiện tái nhợt. Anh ấy nắm chặt hai bàn tay, rõ ràng đang kìm nén sự tức giận vô cùng.

Anh ấy nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc, xoay người đi ra ngoài nhưng giọng nói lại rất kiên định: “Cô không đi thì tôi cũng sẽ không đi.”

Khương Chi nhìn bóng dáng quật cường của Thôi Tử Tiện, cau mày, không biết nên nói cái gì.

Nhưng có một người biết hết mọi chuyện ở đây như vậy, thật sự là một quả bom hẹn giờ.

Cô luôn cảm thấy mọi chuyện ở trong sách không thể nói ra, nếu không khả năng sẽ dẫn tới hậu quả khó lường.

Khương Chi đứng ở cửa đứng một lúc rồi mới xoay người trở lại. Chuyện này cô cần phải suy nghĩ một chút.

Khi cô quay lại, Vân Tường với Phó Đông Thăng đều đã rời đi rồi, chỉ còn có Mạnh Lam vẫn ngồi ăn ở đó. Vừa nhìn thấy Khương Chi, anh ấy lặp tức đứng lên, hỏi: “Bà chủ, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Khương Chi khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói: “Mạnh Lam, tìm người theo dõi Thôi Tử Tiện giúp tôi.”

Hiện tại cô không thể nào làm gì được người này, nhưng cũng muốn đề phòng anh ấy đến tìm những nhân vật trong cốt truyện để nói điều gì đó không có.

Mạnh Lam hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Anh ấy chỉ trả lời rồi lập tức đi xuống thu xếp.

Trong chốc lát Khương Chi cũng không có hứng thú ăn uống. Sự thật của Thôi Tử Tiện khiến cho cô sợ hãi và khó xử. Anh ấy thật sự giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, đè nặng ở trong lòng cô, hơn nữa quả bom này còn cực kỳ cứng đầu.

Cô không muốn dùng đoạn quá mạnh mẽ, nhưng nếu Thôi Tử Tiện quá khó đối phó thì thậm chí cô không cần phải tự ra tay.

Khương Chi hít vào một hơi, lười suy nghĩ nữa, đi vào nhà nghỉ ngơi. Sáng mai cô còn phải về thôn Khương Gia, nhanh chóng giải quyết xong vấn đề ở đây và đưa Thôi Tử Tiện lên Bắc Kinh. Cô phải để Trần Bán Tiên nhìn xem có cách nào đưa anh ấy trở về mãi mãi hay không.



Sáng sớm hôm sau, Vân Tường lại đến.

Bà ấy mang theo một chồng tài liệu đến để báo cáo sổ sách của nhà máy quần áo cho Khương Chi.

Khương Chi nhìn cô ấy một cái và nói: “Tôi phải về thôn Khương Gia một chuyến, tài liệu đưa cho tôi là được.”

Vân Tường lơ đãng khẽ gật gật đầu. Khi Khương Chi với Mạnh Lam chuẩn bị rời đi, bà ấy mới hỏi: “Bà chủ, rất xin lỗi.”

Khương Chi dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có chuyện gì chờ tôi quay về rồi nói.”

Mạnh Lam lái xe một đường thuận lợi đi đến thôn Khương Gia, Khương Chi ngồi trên xe xem sổ sách và tài liệu mà Vân Tường đưa đến. Mỗi ghi chép đều rất rõ ràng, cũng không có điểm nghi ngờ không rõ ràng nào cả. Có thể thấy Vân Tường rất tâm huyết đối với nhà may quần áo.

Khương Chi vẫn cụp mắt nhìn tài liệu, giọng nói nhẹ nhàng: “ Ân Đình không có gì động tĩnh gì sao?”

Mạnh Lam lắc đầu, nói: “Tôi vẫn luôn chú ý đến trấn Đại Danh, Ân Đình không đến đó, cũng không có điểm gì đặc biệt. Gần đây cũng không có người khả nghi đến đây.”

Khương Chi ngước mắt lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Ân Đình là người có thù tất báo, cũng không bao giờ chịu thiệt nhưng lại liên tục chịu tổn thất ở trong tay cô, làm sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này? Theo lý thuyết khi cô trở về trấn Đại Danh thì anh ta sẽ bắt lấy cơ hội này mà hung hăng trả thù mới đúng.

Chẳng lẽ Thanh Thị đã xảy ra chuyện gì sao?

Khương Chi cau mày, nghĩ đến Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường.

Ân Đình không đến đối phó cô thì chỉ có thể nói rằng anh ta đang làm việc quan trọng hơn. Mà chuyện này, ngoại trừ việc anh ta phải diệt trừ Hoắc Thế Quang thì cô cũng không thể nghĩ được điều gì khác. Xem ra việc Hoắc Thế Quang với Triệu Cam Đường muốn nhẹ nhàng rời khỏi Thanh Thị là điều không dễ dàng.

Nhưng mà, có nghĩ nhiều cũng vô ích.

Hiện tại cô đang ở trấn Đại Danh, dù thật sự có chuyện gì xảy ra thì cũng là ngoài tầm tay của cô, hơn nữa mọi chuyện cô đã nói vô cũng rõ ràng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ có thể nói ra một câu: Thời vậy, mệnh vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận