Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 938: Rồi Chúng Ta Cũng Phải Quay Về

Chương 938: Rồi Chúng Ta Cũng Phải Quay Về

Sau khi Khương Chi nghe xong, cau mày thật chặt.

Khi ly hồn, cô nghe được giọng nói của Thôi Tử Tiện rồi sau đó bị kéo trở về.

Thôi Tử Tiện không chỉ có bộ dáng và tên không bị đổi, ba của anh ấy, là ông trùm mảng thời trang tiếng tăm lừng lãy ở Cảng Thành, có của ăn của để, nhưng lại chỉ có duy nhất một người con trai là anh ấy.

Anh ấy quản lí một xưởng cung cấp nguyên liệu ở gần trường, Vân Tường đi Hải Thành, tất nhiên là phải đi cùng anh ấy.

Chuyện lại có thể trùng hợp như vậy.

Thôi Tử Tiện thông qua vải dệt, thêm dấu vết mà Vân Tường để lại lúc nói chuyện thì biết Khương Chi không giống người ở thời đại này.

Nhà xuất bản, quần áo, tương lai còn muốn mở buổi biểu diễn thời trang, ý tưởng vượt mức quy định này không phải do một con người ở thập niên 80 có thể nghĩ ra được, quan trọng nhất, điều khiến anh ấy đạt được sự khẳng định là 《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》

Khương Chi có chút cạn lời.

Cô thành một kẻ đạo danh là bởi vì thể giới này không ai biết quyển sách đó, lúc này đột nhiên có người phát hiện cô đạo văn, loại cảm giác xấu hổ gì cũng đã có rồi.

Thôi Tử Tiện cũng không cảm thấy ngại, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Khương Chi, dáng vẻ cưng chiều kia như nam chính phim Hàn Quốc.

“Tôi thật may mắn, có thể tìm được cô”.

Khương Chi thở dài một hơi.

Trên mặt cô không có cảm xúc mà nói: “Anh có biết ở nơi này tôi có bốn đứa con không?”

Thôi Tử Tiện gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Ừ, tôi biết, nhưng không phải cô sinh ra tụi trẻ đúng không?”

Khương Chi ngước mắt nhìn anh ấy, đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào: “Đối với tôi mà nói, bọn trẻ chính là do tôi sinh ra.”

“Xin… Thực xin lỗi. Tôi có thể cùng cô nuôi dưỡng chúng. Thật sự. Tôi cũng sẽ coi bọn nhỏ giống như con đẻ của chính mình!” Thái độ của Thôi Tử Tiện không chút do dự, bộ dạng rất nghiêm túc, dù cho ai nhìn thấy đều sẽ không nghi ngờ.

Khương Chi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Đầu tháng sau, tôi sẽ kết hôn.”

Nghe xong lời cô nói, cảm xúc của Thôi Tử Tiện không thay đổi một chút nào, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh ấy mới gằn từng chữ một nói: “Khương Chi, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Khương Chi lùi về phía sau một bước, trong mắt hiện lên một tia u ám: “Anh còn biết điều gì nữa?”

Thôi Tử Tiện tự giễu cười lạnh: “Cô thật sự rất thông minh. Đúng, tôi biết. Tôi không chỉ biết Thi Liên Chu là ai, mà còn biết rằng anh ta chỉ là một nhận vật hư cấu trong sách. Đối với cô và tôi mà nói, mọi người ở nơi này đều chỉ là nhân vật trong sách mà thôi!”

“Khương Chi! Cô tỉnh táo lại một chút. Đây chỉ là một quyển sách! Dù sao thì chúng ta cũng phải quay về!”

Sau khi nói đến câu cuối cùng này, gân xanh trên cổ của Thôi Tử Tiện nổi lên, rõ ràng là anh ấy đang kìm nén cơn tức giận. Đột nhiên đôi mắt lạnh lùng của anh ấy nhìn Khương Chi thật lâu, nặng nề khiến con người ta cảm thấy hoảng sợ.

Khương Chi bình tĩnh nhìn anh ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa sự hờ hững không liên quan đến cô.

Cô nói: “Cho dù không có Thi Liên Chu thì tôi cũng sẽ không thích anh. Lúc đó, tôi gọi anh lại là bởi vì bóng lưng của anh rất giống anh ấy, chỉ giống anh ấy mà thôi. Thôi Tử Tiện, chúng ta cũng không thân quen, tôi muốn làm như thế nào cũng không cần anh phải dạy.”

Đầu Thôi Tử Tiện ong ong một tiếng, cả người lắc lư theo.

Thân thể anh ấy khẽ run lên, ánh mắt Khương Chi có chút bi thương, tràn đầy thống khổ.

Khương Chi nhắm mắt một lúc lâu sau mở ta, giọng điệu ung dung và bình tĩnh: “Lúc đó tôi bị ly hồn, có người đã đánh thức tôi dậy. Người đó thực sự có bản lĩnh, có lẽ ông ta sẽ có cách để đưa anh quay trở về. Mấy ngày nay anh tạm thời ở lại trấn Đại Danh, đợi đến khi tôi xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đưa anh đến Bắc Kinh. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách để đưa anh quay trở về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận