Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 754: Không Gặp

Chương 754: Không Gặp

“Ở Lan Hương, đó là nơi các con chưa từng đến. Ngày mai, ngày mai chúng ta cùng đi đón anh cả về.” Ánh mắt Khương Chi lộ ý cười, cô vừa cười vừa nói.

Tiểu Qua khịt mũi một cái, hơi mất hứng nói: “Anh cả luôn bỏ chạy một mình, còn không dẫn chúng ta theo, em sẽ không chơi với anh ấy nữa.”

Khương Chi nghe thấy lời nói tức giận của đứa nhỏ này thì không khỏi bật cười một tiếng, cô xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Qua mà không nói tiếp.

Bây giờ cô chỉ hy vọng có thể thuận lợi đến thủ đô.

Hôm sau.

Khương Chi dặn dì Lý đến nhà trẻ xin phép nghỉ học cho mấy đứa bé, Mạnh Lam lái xe đưa họ đến Lan Hương.

Con đường đi đến Lan Hương rất vắng vẻ, đây là nơi ra tay rất lý tưởng, cho dù hai sát thủ đã chết hôm qua nhưng không thể cam đoan sẽ không còn tên nào nữa. Để phòng ngừa bất trắc, Mạnh Lam chỉ có thể không rời khỏi Khương Chi và mấy đứa bé một tấc nào.

Mạnh Lam lái xe rất nhanh, khoảng chừng hai giờ sau xe đã chạy đến thôn Lan Hương.

Khương Chi nhíu mày, trong lòng không kìm được cảm thán.

Kế hoạch không đuổi kịp sự biến hóa. Vốn dĩ cô muốn mượn Dư Hồng Mai để Tiểu Ngự nếm chút khổ sở, tránh cho sau này còn chạy loạn khắp nơi nhưng bây giờ đành phải bỏ qua chuyện dạy dỗ đứa nhỏ kia.

Xe vừa lái đến đầu thôn, Khương Chi lập tức nhìn thấy một nhóm mấy bà thím ngồi chung một chỗ, cắn hạt dưa với Dư Hồng Mai.

Cô ta vừa nhìn thấy chiếc xe, trong nháy mắt hai mắt như lóe sáng trở nên linh hoạt hơn, tròng mắt quay tròn không ngừng, không cắn hạt dưa nữa mà đưa tay vuốt tóc mình, cũng không biết có ý đồ gì.

Khương Chi không có thời gian lãng phí ở chỗ này, cô để mấy đứa bé chờ trong xe, chỉ một mình cô xuống xe.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, ánh sáng trong mắt Dư Hồng Mai đã mất đi không ít, cô ta tỏ ra căm ghét, có cảm giác như đạp phải cứt.

Dư Hồng Mai liếc mắt về phía Khương Chi, rồi tiếp tục cắn hạt dưa trong tay mình, vừa cắn còn vừa nhỏ giọng thì thầm gì đó với mấy bà thím bên cạnh, mà nhìn tư thế kia thì tất nhiên sẽ không phải nói mấy lời tốt đẹp gì đó về Khương Chi rồi.

Đến lúc Khương Chi đến gần, cô vừa nghe một câu: “Có tiền thì thế nào, chẳng phải cũng không lọt vào mắt xanh của chồng tôi sao?”

Cô ta vểnh mũi lên tận trời, đắc ý không thôi, khiến mấy bà thím ngồi cạnh cô ta phải nhìn nhau. Mắt thấy Khương Chi đến gần, bọn họ vội kéo ống tay áo của Dư Hồng Mai, cũng không dám ngồi chung một chỗ tán gẫu với cô ta nữa, tất cả nở nụ cười khách sáo với Khương Chi rồi vội vàng rời đi.

Mấy bà thím này đã biết đứa cháu nhà bà con xa của bà Anh là một kẻ không có đầu óc. Chẳng phải sao? Cô ta còn dám bàn tán về người có tiền.

Mà Dư Hồng Mai cũng không sợ, cô ta đưa tay vào túi quần móc hạt dưa, trợn trắng mắt nói: “Cô lại đến đây làm gì?”

Khương Chi lười so đo với cô ta, chỉ nói dứt khoát: “Tiểu Ngự đâu? Tôi đến đón nó.”

Con ngươi của Dư Hồng Mai đảo tròn một vòng, nhìn cô ta như đang hả hê: “Tiểu Ngự? Ý cô là Cận Cương Thiết à? Ha ha, hôm qua vừa mới theo lão Cận quay lại huyện Thấm rồi, xem như cô đến một chuyến vô ích rồi, tiền xăng cũng không rẻ ha?”

“Quay lại huyện Thấm?” Khương Chi nhíu mày.

“Hứ.” Dư Hồng Mai không muốn nói chuyện với Khương Chi, cô ta lắc mông rời đi.

Khương Chi quay đầu nhìn về phía nhà của Cận Giai Giai cách đầu thôn không xa.

Cô đi thẳng qua đó, Khương Chi còn chưa gõ cửa thì đã thấy một ổ khóa trên nắm tay cầm.

Có một bà thím vừa rồi cũng ngồi tán gẫu với Dư Hồng Mai, bà ấy sống cạnh nhà Cận Giai Giai, nhìn thấy Khương Chi đứng trước nhà Cận Giai Giai thì có lòng tốt nói: “Đồng chí, cô tìm Gai Gia à? Cô ấy đã đi làm công nhân ở huyện Thấm rồi, không có ở nhà.”

Khương Chi mấp máy môi, nói tiếng cảm ơn, rồi quay người đi về xe.

“Mẹ, anh cả đâu?” Tiểu Qua chớp mắt hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận