Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 989: Nghĩ Thông

Chương 989: Nghĩ Thông

Theo tiếng nói của Ân Đình, trong phòng cũng chỉ còn tiếng rên đau đớn của Hoắc Thế Chi.

Thôi Tử Tiện đang ngồi sát vách cũng bị tiếng thét thê lương của Hoắc Thế Chi làm cho hoảng hốt, anh ấy lẳng lặng lắng nghe một hồi, do dự một lát mới úp sấp lên tường lắng nghe tiếng động từ sát vách.

Thôi Tử Tiện lắng nghe, sắc mặt anh ấy thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc trắng.

Chẳng qua có một điều có thể xác định được chính là “anh Ân” mà anh ấy vừa mới gặp kia không phải chỉ là một người khó đối phò mà còn là một kẻ thích bạc đãi phụ nữ. Làm sao Khương Chi lại quen biết hắn?



Khương Chi cũng không biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo ở nhà khách Cẩm Trình, sau khi cô rời khỏi nơi đó thì đến cửa hàng đồ cổ với Mạnh Lam.

Sau khi bàn giao sổ sách, dặn dò một số điều với Hồ Vĩnh Chí xong, ngày mai cô có thể quay lại thủ đô rồi.

Cô đã không gặp Thi Liên Chu nhiều ngày nay, cô thật sự nhớ anh rồi.

Khương Chi vừa bước vào cửa, Vương Nghĩa Cường đang lau quét trong cửa hàng đã vội vàng tươi cười hớn hở quay đầu nói: “Hoan nghênh… Hả? Bà chủ? Bà chủ đến rồi, cô mau vào đi!”

Mạnh Lam cũng đánh giá Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng từ trên xuống dưới mà không nói chuyện.

“Bà chủ tìm anh Hồ sao? Anh ấy đang tính toán sổ sách ở bên trong, anh ấy nói ngày mai bà chủ phải quay về thủ đô, chắc chắn sẽ kết toán sổ sách trong mấy ngày nay.” Lưu Hưng nhìn Mạnh Lam, chợt chỉ vào phòng trong nói.

Khương Chi nhíu mày, dặn Mạnh Lam ở bên ngoài chờ, còn mình thì bước vào trong.

Hồ Vĩnh Chí đang vùi đầu tính toán sổ sách, anh ấy cau mày như đang gặp phải việc khó gì đó.

Hồ Vĩnh Chí nghe có tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, lập tức đứng dậy: “Bà chủ.”

“Anh ngồi đi.” Khương Chi để Hồ Vĩnh Chí ngồi xuống ở đối diện mình, cô cũng liếc nhìn qua sổ sách trên bàn, giọng nói lại bình tĩnh: “Gặp phải vấn đề gì à?”

Hồ Vĩnh Chí cười khổ một tiếng, còn tiện tay đưa sổ sách cho Khương Chi: “Cũng không phải sổ sách có vấn đề, chỉ là…” Anh ấy ngẩng đầu liếc nhìn Khương Chi, ngập ngừng nói: “Bà chủ, có phải cô cũng muốn để tôi đến Thiểm Tây một chuyến không?”

Khương Chi nhìn anh ấy, không cười cũng không lên tiếng.

“Quả nhiên.” Hồ Vĩnh Chí thở dài một hơi.

“Nếu trong mộ của công chúa có nhiều đồ tốt như Đại Cường đã nói thì đi một chuyến như vậy cũng có lợi cho cửa hàng đồ cổ của chúng ta. Vả lại tôi cũng không đề nghị anh xuống mộ, chỉ đến để thu mua vài món mà thôi, lẽ nào anh cũng từ chối?”

Cô không có ý muốn làm khó Hồ Vĩnh Chí nhưng cơ hội trước mắt này không tính là vi phạm vào quyết định không muốn xuống mộ của anh ấy.

Cô chỉ hy vọng Hồ Vĩnh Chí có thể lấy lợi ích của cửa hàng làm trọng, chân chính vứt bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.

Hồ Vĩnh Chí tự giễu cười một tiếng: “Là do tôi ngu muội, thế nhưng hễ là những thứ có dính dáng đến “mộ” đều khiến bản thân tôi có cảm giác như bị kim châm vào. Bà chủ nói rất đúng! Tôi không nên bảo thủ, cố chấp với quá khứ!”

“Tôi đi!”

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha cả nhà. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận