Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 991: Có Nhớ Anh Không?

Chương 991: Có Nhớ Anh Không?

Tạ Lâm là người có mắt nhìn, nhìn ánh mắt của Khương Chi đã biết cô đang nghĩ gì, vui vẻ nói: “Bà chủ, một thời gian trước Nguy tiên sinh đã đến Bắc Kinh, ông chủ đi đến nước Nhật với anh ấy rồi, nói là có một số việc phải giải quyết, bọn họ đã đi được ba ngày rồi.”

“Nước Nhật sao?” Sắc mặt Khương Chi hơi thay đổi.

Tên sát thủ lần trước nhà họ Hoắc thuê chính là người của nước Nhật, Thi Liên Chu và Nguy Di cùng nhau đến nước Nhật, nếu nói bọn họ đến đó để du lịch thì chắc không có ai tin, chỉ sợ đây lại là một chuyến đi tràn đầy nguy hiểm.

Thi Liên Chu lại không hề thương lượng với cô mà đã đi rồi, thật là liều lĩnh.

“Mạnh Lam, anh biết chuyện này à?” Khương Chí quay đầu nhìn Mạnh Lam, dường như có một tầng sương lạnh phủ kín trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô.

Mạnh Lam cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ cơ thể Khương Chi thì anh ấy rụt cổ lại, anh ấy có thể nói mình biết chuyện này được không?

Không, anh ấy không thể.

Khi bọn họ người lên xe, bầu không khí có vẻ rất căng thẳng.

Khóe miệng Tạ Lâm giật giật, anh ấy biết mình vừa nói một chuyện không nên nói, lập tức cẩn thận hỏi: “Bà chủ, cô về đại viện hay vịnh Phong Lâm?”

Khương Chi nheo mắt lại, sắc mặt có chút không tốt: “Vịnh Phong Lâm.”

Thôi Tử Tiện quan sát mấy người trong xe, cũng không hỏi những điều không nên hỏi, chỉ cùng bọn họ trở về vịnh Phong Lâm.

“Không ngờ những năm tám mươi cũng đã có nơi như vậy.” Vừa xuống xe, Thôi Tử Tiện nhìn cảnh quan nhà cửa xung quanh thì không khỏi cảm khái, dù sao trong nhận thức của bọn họ, niên đại này vẫn thuộc về thời điểm tương đối “Nghèo”.

Tạ Lâm nhìn Thôi Tử Tiện rồi lại nhìn Mạnh Lam, anh ấy không biết người này là ai.

Vừa vào cửa, Khương Chi sấm rền gió cuốn mà nói nói: “Mạnh Lam, anh đưa Tiểu Ngự lên lầu nghỉ ngơi, rồi sắp xếp phòng khách cho Thôi Tử Tiện. Tạ Lâm, anh theo tôi đến thư phòng.”

Tạ Lâm tỏ vẻ đau khổ, anh ấy nhìn Mạnh Lam như muốn cầu cứu, không ngờ Mạnh Lam lại bế Tiểu Ngự lên, kéo Thôi Tử Tiện vội vàng rời đi, giống như có sói đuổi phía sau vậy, khiến Tạ Lâm thầm chửi rủa.

Tên Mạnh Lam này, đúng thật là không hề có nghĩa khí!

Thư phòng.

Khương Chi ngồi xuống sau ghế, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tạ Lâm, người đang từ bên ngoài chậm rãi đi vào.

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạ lùng: “Gọi cho Thi Liên Chu.”

Tạ Lâm cau mày thành một chữ xuyên, vẻ mặt khó xử: “Bà chủ, ông chủ đến nước Nhật có việc quan trọng cần giải quyết, không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như tôi giúp cô gọi điện thoại thì cô nhất định đừng nói là tôi nói chuyện này nhé.”

Tạ Lâm đảo mắt một vòng, chỉ ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, cứ nói là Mạnh Lam nói đi!”

Khương Chi vốn hơi bực bội, lại bị Tạ Lâm xen ngang như vậy, khóe miệng cô giật giật, có chút dở khóc dở cười.

Cô mím môi, nhắc lại: “Gọi điện thoại.”

Tạ Lâm thở dài, vẻ mặt có vài phần suy sụp, anh ấy cam chịu mà đi đến bên bàn bấm điện thoại.

“Dududu—— “

Khương Chi cầm điện thoại trong tay, nghe thấy tiếng máy bận từ bên kia thì cô bĩu đôi môi đỏ mọng.

Cô đang định cúp máy thì một giọng nói lười biếng lạnh lùng vang lên ở đầu bên kia: “Có chuyện gì?”

Khương Chi nghe thấy giọng nói của Thi Liên Chu, tức giận nói: “Em về rồi.”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng thở, hai người im lặng một lúc lâu thì Thi Liên Chu mới nói: “Hôm nay em mới về à?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thi Liên Chu liền nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.

Lông mày Khương Chi hơi cong, cô cũng bị Thi Liên Chu chọc cười, nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không hỏi một vấn đề vô nghĩa như vậy.

Cả hai im lặng một lúc rồi đồng thanh hỏi:

“Anh có nhớ em không?”

“Em có nhớ anh không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận