Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 481: Nghi Ngờ

Chương 481: Nghi Ngờ

Rất lâu sau đó, tràn ngập trong xe là bầu không khí mập mờ, lúc này Khương Chi mới đẩy Thi Liên Chu ra, chỉ một người phụ nữ thoáng xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe: “Có lẽ cô ta là Hoắc Thế Chi?”

Môi mỏng của Thi Liên Chu hơi cong lên, bởi vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi mà gương mặt tuấn tú trở nên đỏ ửng nhưng lúc này đã sa sầm.

Khương Chi cũng không có thời gian tán tỉnh với anh, chỉ qua loa ép môi mình lên môi anh, ánh mắt lại chuyển động theo sự di chuyển của Hoắc Thế Chi, dáng vẻ mất tập trung thế kia thật sự sỉ nhục người ta biết bao.

Cô vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Thi Liên Chu: “Được rồi. Ngoan, tối về lại nói, chuyện chính đáng quan trọng hơn.”

Nghe thấy lời này, Thi Liên Chu nhếch mắt lên mà không nói tiếng nào, hầu kết bỗng trượt lên trượt xuống một cái.

Bàn tay anh bao bọc tay cô, đôi mắt đen cũng hơi ngừng lại trong chốc lát, sau đó, một tiếng nói lạnh lùng nhưng khàn đã vang lên: “Đi thôi!”

Hai người họ xuống xe, nắm tay nhau bước vào nhà hàng.

Tổ hợp trai xinh gái đẹp luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhất là khi đôi tình nhân này còn có khí chất tương đương nhau.

Thi Liên Chu và Khương Chi cùng bước vào nhà hàng, mọi người ở đây đã không tự chủ được mà tập trung ánh mắt về phía hai người họ, bao gồm Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi vừa mới ngồi xuống kia.

Ánh mắt của Cố Tuyển đảo qua hai người họ, khóe miệng cũng co rút. Cố Tuyển dùng đầu ngón chân cũng biết được hai người này vừa mới làm gì sau lưng anh ấy. Phải thừa nhận rằng nam nữ khi rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì luôn luôn tỏa ra tình cảm mãnh liệt khắp bốn phía như vậy.

Lúc Cố Tuyển nhìn say sưa thì một giọng nói dễ nghe đã vang lên: “Cô gái kia thật xinh đẹp, đúng không?”

Cố Tuyển nghe thấy giọng Quảng Đông rất chuẩn bên tai mình thì lúng túng quay đầu lại, anh ấy cũng nói tiếng Quảng Đông: “Lời này không giống lời cô sẽ nói.”

Hoắc Thế Chi cười, cô ta bưng cà phê trên bàn lên, khẽ nhấp một hớp, quay đầu nhìn người đi đường qua lại bên ngoài cửa sổ, ánh mắt như đang mơ màng: “Đều đã qua cái tuổi đó rồi, ai còn giống như thời tuổi trẻ nữa?”

Cố Tuyển nhìn gương mặt xinh đẹp của Hoắc Thế Chi, trong lòng vừa bối rối vừa phức tạp.

Dáng vẻ của Hoắc Thế Chi xinh đẹp, trong trẻo, tuy không tính là một người đẹp khiến người ta lóa mắt nhưng khí chất của cô ta lộng lẫy, đứng trong đám đông cũng có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà, ít nhất là khi đứng cùng chỗ với Cố Tuyển cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy cô ta trèo cao.

Lách cách!

Hoắc Thế Chi đặt tách cà phê xuống, con ngươi nhìn thẳng Cố Tuyển, giọng nói rất thản nhiên: “Anh đặc biệt đưa thư đến yêu cầu tôi ra đây là có chuyện gì? Anh cũng biết rồi đó, ngày kia tôi phải kết hôn rồi, chỉ sợ không có nhiều thời gian ôn chuyện cũ với anh đâu.”

Cố Tuyển thấy Hoắc Thế Chi xem anh ấy như người lạ thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó mà giải thích được.

Thuở thiếu thời của người đàn ông nào mà chưa từng có lúc rung động ngây ngô? Đáng tiếc rung động dù nhiều, hảo cảm dù sâu mà chưa kịp suy xét đến thân phận mẫn cảm đến khó xử của cả hai, hai người họ nhất định không phải người cùng một đường.

Nghĩ như vậy, Cố Tuyển lập tức hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Bạn cũ kết hôn nhưng không có ý định gửi thiệp mời cho tôi sao?”

Nghe vậy, Hoắc Thế Chi nhíu mày, trong lòng âm thầm nghi ngờ.

Cô ta đã không còn là một cô gái trẻ tuổi liều lĩnh vì tình yêu thuở còn trẻ nữa, tất nhiên lúc này cũng biết rõ thân phận của Cố Tuyển, bản thân anh ấy đến Hồng Kông cũng là một mối nguy hiểm, chỉ sợ việc anh ấy tham gia hôn lễ của mình không phải tình nghĩa bạn học cũ gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận