Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 786: Bắt Gian

Chương 786: Bắt Gian

“Tôi nghe nói gần đây có một người thuộc dòng chính của nhà họ Tưởng cướp tiền, vô tình giết người rồi vào tù, sau khi nhà bọn họ nộp tiền bảo đảm cho cậu ta ra ngoài thì cậu ta cũng không thành thật, cục cảnh sát đã tìm kiếm mấy ngày rồi nhưng vẫn không tìm thấy cậu ta, cũng không biết đang trốn ở đâu nữa, dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”

Sở Khác vô cùng mẫn cảm với tin tức tin đồn ở Bắc Kinh, số lượng tin tức anh ấy thu thập được rất nhiều, đương nhiên là biết rõ nhiều chuyện.

Thi Liên Chu nheo mắt lại, trầm tư nói: “Không tìm thấy người sao?”

“Cậu thấy hứng thú à? Chính là cái tên Tưởng Hạo kia, con trai duy nhất của chú Tưởng Nguyên Trinh, em họ của cô ta. Tôi nghe nói nhà họ Tưởng cũng đang tìm kiếm cậu ta và định đưa cậu ta ra nước ngoài, đỡ mắc công cứ dăm ba ngày cậu ta lại gây chuyện, nhưng mà bọn họ đã tìm mấy ngày rồi mà vẫn không tìm thấy người.”

Sở Khác kể lại mọi chuyện.

Thi Liên Chu đột nhiên cười khẽ, giọng nói của anh có chút ý vị sâu xa: “Không tìm được người, khá tốt”

“Có ý gì?” Sở Khác khó hiểu.

“Không có gì, đánh cờ không?” Thi Liên Chu đứng dậy đi đến thư phòng.

Sở Khác lập tức quăng chuyện của Tưởng Hạo ra sau đầu, lúc anh ấy đi theo Thi Liên Chu còn không nhịn được mà phàn nàn: “Tôi đánh cờ kém như vậy, sao anh cứ tìm tôi đánh cờ hoài vậy? Đánh bại tôi có cảm giác thành tựu lắm à?”

. . .

Khương Chi đến xưởng luyện thép một cách suôn sẻ, cô không hề gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Cô đỗ xe rồi bước vào xưởng luyện thép.

Nhà của Hồ Vĩnh Chí.

Triệu Ngọc Phương mặc quần áo mùa thu, khoác áo khoác ngoài, hình như đang chuẩn bị đi ngủ, cô ấy mở cửa nhìn thấy người bên ngoài liền ngạc nhiên nói: “Bà chủ Khương? Sao cô lại đến đây muộn như vậy? Vết thương của cô không sao đó chứ?”

Cô ấy vội vàng đón Khương Chi vào nhà.

Hồ Vĩnh Chí đang ngâm chân, nghe thấy vợ gọi ba chữ “Bà chủ Khương”, anh ấy bắt đầu luống cuống lau chân rồi vội vàng đứng dậy.

Khương Chi xua tay, cười nói: “Đừng bận nữa, tôi đến đây chỉ để nói một tiếng, ngày mai tôi định đến Bắc Kinh, anh có muốn đi cùng tôi không?”

Hồ Vĩnh Chí ngẩn người ra, sau đó nói: “Ngày mai đi? Tôi có thể đi cùng cô, nhưng còn vết thương của cô thì sao?”

Khương Chi lắc đầu, giơ cánh tay lên rồi nói: “Đã không còn nghiêm trọng nữa, nếu như anh muốn đi, vậy thì sáng sớm ngày mai anh cứ đứng ở cổng xưởng luyện thép đợi, đến lúc đó tôi sẽ đón anh cũng đi.”

“Được!” Hồ Vĩnh Chí gật đầu.

Khương Chi gật đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi.”

Hồ Vĩnh Chí đang định tiễn Khương Chi ra ngoài thì thấy Triệu Ngọc Phương do dự, sau đó anh ấy nhớ đến chuyện xảy ra với nhà Cận Phong Sa, nhưng khi anh ấy nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện đó không liên quan gì đến Khương Chi, anh ấy nháy mắt với Triệu Ngọc Phương, bảo cô ấy đừng lo chuyện bao đồng nữa.

Khương Chi đương nhiên nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, cô đại khái có thể đoán ra được chuyện gì, nghĩ đến Tiểu Ngự, cuối cùng cô vẫn hỏi một câu: “Cận Phong Sa xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô định đón Tiểu Ngự về đây rồi thì sẽ đưa cậu bé đến nhà Cận Phong Sa, đồng thời tiện thể giải quyết người phiền phức như Dư Hồng Mai.

Triệu Ngọc Phương là người không thể nào nhịn được, cô ấy nói “Mẹ Cận Phong Sa, bà lão khó dây vào kia, đã chết hai ngày trước rồi! Cậu ấy về nhà chuẩn bị hậu sự rồi đón người vợ là Dư Hồng Mai đến đây, không ngờ mới hai ngày đã xảy ra chuyện rồi.”

Lông mày Khương Chi khẽ động, ra hiệu cô ấy tiếp tục nói.

Triệu Ngọc Phương có chút khó mở miệng, thấp giọng nói: “Để Dư Hồng Mai bắt gian... Trên... Trên giường.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận