Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 933: Thấy Đầu Không Thấy Đuôi

Chương 933: Thấy Đầu Không Thấy Đuôi

……

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi mang tiền cất vào ngân hàng, sau đó cùng Mạnh Lam lái xe đến trấn Đại Danh.

Con đường này khá quen thuộc, buổi chiều đã đến trấn Đại Danh.

Khương Chi đến nhà xuất bản trước.

“Bà chủ?! Cô từ Bắc Kinh trở về rồi à? Lần này sẽ không rời đi phải không? Tiểu Ngự và mấy đứa trẻ đâu rồi?” Phó Đông Thăng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Chi, bà chủ của ông ấy giống như rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn gặp một lần cũng không dễ dàng, cho nên ông ấy vừa mở miệng đã hỏi liên tục ba câu hỏi.

[1] Rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi (神龙见首不见尾-Thần long kiến thủ bất kiến vĩ): là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.

Khương Chi lắc đầu nói: “Vẫn sẽ về bên kia.”

Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên sa sầm, có chút oán thán nói: “Bà chủ, vậy lần này cô đến đây để làm gì?”

Lông mày của Khương Chi giãn ra, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nhà xuất bản đang có kế hoạch mở ‘chi nhánh’ ở thành phố Thanh.”

“Mở……mở chi nhánh?” Phó Đông Thăng đột nhiên trở nên hăng hái, nếu mở chi nhánh ở thành phố Thanh, thì nhà xuất bản của bọn họ sẽ thay đổi từ cấp thị trấn lên cấp thành phố, đạt được bước thăng cấp nhảy vọt, nhà xuất bản Phong Thanh Du bọn họ chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng hơn!

Khương Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, mở chi nhánh, tôi chuẩn bị giao chuyện này cho ông xử lý.”

Hiện tại cô có đầy đủ kinh phí, cho nên cũng không quan tâm đến việc mở thêm một nhà xuất bản nữa có đủ tiền hay không, điều quan trọng nhất là, với sự hỗ trợ của xuất bản truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” thì dù nhà xuất bản chạy đến đâu cũng sẽ kiếm được tiền, hơn nữa sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút, vỗ ngực nói: “Được rồi! Bà chủ đừng lo, cứ giao hết cho tôi xử lý!”

Nhà xuất bản phát triển rất tốt nên ông ấy cũng từng nghĩ đến ý tưởng này, hiện tại chỉ cần thực thi thôi, chỉ cần có tiền thì những thứ còn lại cũng không có gì khó khăn cả, đến lúc đó giao thông giữa thị trấn Đại Danh và thành phố Thanh được liên thông, rồi mở rộng kinh doanh đến một số thị trấn lân cận!

Phó Đông Thăng rất đắc ý, trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ.

Khương Chi xem hóa đơn và bản thảo gần đây của nhà xuất bản, hỏi: “Vân Tường đã về chưa?”

Phó Đông Thăng hơi khựng lại, không nói gì.

Khương Chi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đông Thăng, cau mày nói: “Trong nhà máy quần áo đã xảy ra chuyện gì à?”

Phó Đông Thăng nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không phải, bà chủ, không phải việc của nhà máy, là Vân Tương……Cô vẫn nên tự mình đi xem đi, tôi cũng từng khuyên cô ấy, nhưng tiếc là không có tác dụng gì.”

Vẻ mặt Khương Chi không có chút cảm xúc gì liếc nhìn ông ấy một cái, đứng dậy, đi đến nhà máy.

Phó Đông Thăng do dự một lát, vẫn đi theo phía sau, dọc đường đi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, không biết là nên vui hay nên buồn.

Khương Chi đến nhà máy sản xuất trang phục.

Vân Tường đã tiến hành cải tạo mặt tiền của nhà máy, rèm cửa màu xanh nhạt, bình cắm hoa tươi, mọi thứ đều trông vô cùng sang trọng, chỉ nhìn một nơi như thế này thì hầu hết người có điều kiện bình thường đều không dám bước vào.

Trên tường treo những bộ vest nữ được may sẵn, chỉ chạm vào một cái thì chất liệu thật sự rất mềm mại và thoải mái.

Bên trong cửa hàng đang có khách, lúc Khương Chi vừa mở cửa bước vào, đã có nhân viên bán hàng chạy đến tiếp đón, còn nở nụ cười ấm áp nói: “Xin chào quý khách, quý khách xem qua nhé, thích mẫu nào thì nói với chúng tôi, cửa hàng quần áo của chúng tôi có phòng thay đồ để thử quần áo.”

Khương Chi không nói gì.

Lúc này, Phó Đông Thăng cũng bước vào, hiển nhiên là nhân viên bán hàng cũng quen biết ông ấy, có chút ngại ngùng nói: “Biên tập Phó, hôm nay giám đốc của chúng tôi không có ở đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận