Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 967: Xảy Ra Chuyện

Chương 967: Xảy Ra Chuyện

Không phải anh ấy châm ngòi ly gián tình cảm hai mẹ con, mà là lúc trước thái độ của Tiểu Ngự với Khương Chi thật sự là…, Hiện tại mới mấy tháng trôi qua, thái độ của cậu bé đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất, sự thân mật được thể hiện rõ trong lời nói của cậu bé.

Anh ấy rất hiểu Tiểu Ngự nên biết rằng cậu bé đã thực sự chấp nhận Khương Chi rồi.

Với chuyện này khiến anh ấy cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm khái.

Vui mừng là bởi vì sau này Tiểu Ngự sẽ không còn là đứa trẻ không cha không mẹ, chỉ là đứa nhỏ lưu lạc chỉ có thể nhặc rác để ăn nữa.

Cảm khái hay chính xác hơn là sự chua xót trong lòng. Anh ấy biết sau này anh ấy không bao giờ còn là ba Cận duy nhất mà Tiểu Ngự có thể dựa vào.

Tiểu Ngự nghe thấy Cận Phong Sa nói thì có chút uể oải mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Trước đây là do con luôn làm mẹ tức giận nhưng mà mẹ chưa từng trách mắng con. Dù con có nói cái gì thì mẹ cũng đều đồng ý. Mẹ còn vì con… Thiếu chút nữa sẽ bị chết.”

Mỗi khi nghĩ đến điều này, vành mắt của Tiểu Ngự lại có chút nóng lên.

Cậu bé cảm thấy trên thế giới này không có người nào giống mẹ cậu. Vì cứu cậu mà không màng đến tính mạng của mình.

“Mẹ thực sự đối con rất tốt. Con biết, mẹ bởi vì con nên mới cứu ba ra. Ba Cận, sau này ba không được làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nếu không lần sau con không có cách nào để xin mẹ cứu ba nữa.”

Tiểu Ngự vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cận Phong Sa một cái.

Cận Phong Sa cười khổ một tiếng, rồi nghiêm túc gật đầu: “Con yên tâm đi, ba biết.”

Khi hai người thì thầm nói chuyện thì Hồ Vĩnh Chí cũng nói chuyện với Khương Chi về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

“Tôi đã viết thư cho ba người bạn, có hai người xác nhận họ sẽ đến cửa hàng đề giúp đỡ, còn người còn lại thì không hồi âm. Nhưng mà có hai người cũng có thể giảm bớt vấn đề thiếu nhân lực rồi. Đến lúc đó tôi cũng có thể rảnh rỗi chạy ra ngoài nhiều hơn để thu mua chút hàng hoá về rồi.”

Hồ Vĩnh Chí lấy chuyện kinh doanh trong cửa hàng là ưu tiên hàng đầu nên đương nhiên anh ấy sẽ luôn suy nghĩ cho việc kinh doanh của cửa hàng.

Lúc trước còn ở trên “giang hồ” thì anh ấy có không ít bạn bè nhưng người vừa có năng lực lại có tính tình tốt, chịu an ổn làm nhân viên ở trong quán thì lại không có nhiều người. Anh ấy muốn tìm những người có nhân cách tốt và có thể thích ứng với cuộc sống kiểu như vậy.

Khương Chi gật đầu, cũng không có yêu cầu đặc biệt gì đối với việc Hồ Vĩnh Chí nên tuyển người như thế nào. Cô chỉ vào Cận Phong Sa đang ngồi cách đó không xa nói: “Sau này anh ấy sẽ ở lại nơi này, anh có thể chỉ dạy cho anh ấy nhiều một chút.”

Hồ Vĩnh Chí khẽ gật đầu, cười nói: “Tôi biết bà chủ sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa anh ấy đến đây. Nhưng mà, không phải nói là anh ấy phải ngồi tù ba bốn năm sao? Có phải lại xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Khương Chi vừa định nói thì nhìn thấy Mạnh Lam đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.

“Bà chủ, Hoắc Thế Quang với Triệu Cam Đường đã xảy ra chuyện rồi.”

Khương Chi khẽ mím môi, đôi tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt lại.

Cô không quan tâm Hoắc Thế Quang xảy ra chuyện gì. Mối quan hệ giữa cô với nhà họ Hoắc trên cơ bản là không thể hòa giải được, nhưng Triệu Cam Đường thì khác. Cô ấy là người bạn thực sự của cô kể từ khi cô bước vào thế giới này.

Nếu có thể, cô thật sự không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận